Nếu không có dịp nghe diễn viên Kiều Trinh tâm sự mà chỉ trò chuyện qua quýt, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ cuộc đời nữ diễn viên tươi đẹp, lạc quan và ấm áp như nụ cười của chị. Thế nhưng, phía sau một người đàn bà đẹp, đau khổ trên màn ảnh, một người mẹ mang tên Kiều Trinh ở đời thực cũng mang đầy “thương tích” truân chuyên do dòng đời xô đẩy...
Đóng “cảnh nóng” không có nghĩa là tôi dễ dãi
Nhiều người đã quen với Kiều Trinh qua các vai diễn với cuộc đời ít nhiều giông bão. Diễn viên có phải là mơ ước của chị từ tấm bé?
Chưa bao giờ, tôi ước mơ làm diễn viên, mặc dù hồi nhỏ thích xem phim cổ trang, võ thuật Hồng Kông. Năm 2002, sau khi ly hôn chồng, tôi có thói quen xem báo Đất Mũi. Báo này có đăng tải nhiều hình diễn viên nước ngoài cũng như trong nước như anh Lý Hùng, Việt Trinh... Vô tình, tôi nhìn thấy một mục nhỏ tuyển diễn viên điện ảnh triển vọng của hội Điện ảnh TP.HCM. Tôi cũng bắt
đầu để ý, mà không dám nghĩ xa hơn.
Trời xui đất khiến, lễ 30/4, tôi vào Đầm Sen chơi, thấy một nhóm cascadeur đang biểu diễn. Thấy thích, tôi đứng lại bắt chuyện, mấy bạn cũng trạc tuổi nên dễ nói chuyện, rồi xin số điện thoại. Chơi
khoảng mấy tháng, biết anh Lê Quang, tôi mới bạo gan gọi cho ảnh hỏi về việc tạp chí điện ảnh đăng tin tuyển lớp diễn xuất. Anh Quang hướng dẫn tôi cứ mặc đồ lịch sự đến đó thử sức.
Buổi tuyển có gần 300 bạn đến, cuối cùng tôi và khoảng 30 bạn được nhận vào lớp học. Nghe được học, tôi cũng mừng lắm nhưng phải đóng học phí 1 triệu đồng cho một năm. Thực sự, 1 triệu cho một năm thì không nhiều nhưng với tôi, con số đó rất lớn. Tôi mới gặp anh Lê Quang tâm sự, anh liền nói với câu lạc bộ cho tôi trả góp học phí. Vô tình chưa đầy 2 tháng sau, tôi được nhận vào phim Mùa len trâu cũng nhờ anh Lê Quang.
Diễn viên Kiều Trinh. |
Khán giả, báo chí đặt cho chị biệt danh “nữ hoàng cảnh nóng” nhưng dường như biệt danh này gây không ít phiền toái cho chị?
Tôi nói thật, gọi “nữ hoàng cảnh nóng” nhưng tôi đâu có đóng nhiều “cảnh nóng”. Lúc đầu mới nghe biệt danh này, tôi khó chịu lắm. Thực sự, tất cả phim mà tôi tham gia đều mang tính nghệ thuật, được gửi dự thi ở các Liên hoan phim (LHP) quốc tế nên ít nhiều đều có “cảnh nóng”. May mắn, đa số những phim có tôi tham gia diễn xuất đều đạt giải quốc tế. Cho nên, giới chuyên môn trong nước lẫn ngoài nước đánh giá cao, tôi mới đỡ khó chịu chút xíu.
Lần đầu tiên nghe cụm từ “nữ hoàng cảnh nóng”, tôi khá uất ức. Sau đó, các đạo diễn Cường Ngô, Vũ Ngọc Đãng nói, các anh không nghĩ ở Việt Nam có một người diễn hết mình theo đúng chất diễn viên quốc tế như tôi. Nghe những lời động viên đó, tôi lại thấy hãnh diện.
Tôi nghĩ, bản thân may mắn được làm việc với các anh Nguyễn Võ Nghiêm Minh, Phan Đăng Di, Vương Đức... những người tạo cho tôi niềm tin rằng, tác phẩm đó, câu chuyện đó cần những cảnh
quay như vậy. Thế nên, tôi rất thoải mái khi diễn “cảnh nóng”. Phần khác, tôi đã ly hôn nên không còn tâm lý sợ ảnh hưởng đến hôn nhân và cha mẹ tôi luôn ủng hộ những gì tôi làm.
Với các cảnh quay của những phim tôi tham gia, “cảnh nóng” nhất phải kể đến trong bộ phim “Bi ơi, đừng sợ” nhưng tôi thấy rất bình thường, một câu chuyện rất bình thường. Tôi thấy thoải mái khi diễn cảnh đó.
Tôi nhớ để quay “cảnh nóng” này, anh Phan Đăng Di phải chuẩn bị 12 ngày. Đêm quay, ảnh đuổi hết mọi người, chỉ còn phó đạo diễn, 1-2 anh quay phim và quay từ 0 - 5h sáng. Anh nói, nếu quay không xong hôm sau làm tiếp nhưng tôi nói chuyện với bạn diễn và anh Di: “Trinh muốn làm gì đó tốt nhất, mình không làm đi làm lại”. Cuối cùng, cảnh đó tôi diễn trong 2 tiếng đã hoàn thành.
Việc thể hiện khả năng diễn xuất chuyên nghiệp trong các “cảnh nóng” dễ bị đánh đồng với chuyện dễ dãi trong tình cảm. Chị có lâm vào hoàn cảnh này không?
Hình như là nhiều. Thời điểm đó, tôi còn làm quản lý quán bar. Ai nghe tới quán bar cũng nghĩ ăn chơi, gợi cảm ghê lắm... Điều tiếng trong giới cũng nhiều. Sau này, thấy tôi có 3 đứa con, nhiều người đồn tôi có đại gia nuôi. Nhiều người đồn đại, nói tôi “này nọ” với anh Nguyễn Võ Nghiêm Minh mới được đóng vai chính trong Mùa len trâu, rồi với các đạo điễn Rừng đen, Bi ơi, đừng sợ...
Đổ vỡ hôn nhân cũng không khóc
Sau đổ vỡ hôn nhân, chị có trải qua những đêm trường ôm con khóc thương cho số phận? Chị đã vượt những năm tháng hậu ly hôn như thế nào?
Tính tôi không mít ướt. Tôi giống má. Tôi nhớ, mình chỉ khóc một lần duy nhất khi hay tin má mất. Tôi thấy ân hận khi dành quá nhiều thời gian cho mối tình thứ hai trong khi má bị ung thư. Tôi khóc khi nghĩ về má, còn về tình cảm tôi không khóc.
Sau khi má mất, 2 năm, tôi không nói chuyện với ai. Thời điểm đó, ngoài việc má mất, tôi còn bị bệnh, bị lừa tiền, hôn nhân không suôn sẻ, sinh xong chỉ còn một ít tiền trong túi, phải lao vào làm việc.
Có thời điểm không tiền, mượn được 50.000 đồng, tôi mừng dữ lắm. Với số tiền ít ỏi, tôi phải tính toán để dùng trong mấy ngày. Mỗi bữa ăn tôi tiêu 10.000 đồng, 1 hộp sữa cho thằng nhỏ, còn tôi với bé Tú mỗi người nửa ổ bánh mì không. Càng nói càng thương con gái mình, dù sau này có một chút hiểu lầm nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy con gái đã chịu cực khổ với mình quá nhiều.
Nếu như đứa khác chắc nó hư rồi mà Tú (tên con gái Kiều Trinh – PV) không hư lại phấn đấu
và có ý chí. Có khoảng thời gian bị trầm cảm, tôi thường đau đầu, đập đồ, xé váy...
Những lúc như vậy, bé Tú ôm tôi lại và nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng như vậy nữa. Mẹ đau thì mẹ đánh con đi cho mẹ bớt đau”, những câu nói của con gái giúp tôi vượt qua bóng tối của số phận và những nỗi đau.
Sau những biến cố trong hôn nhân, chị vẫn chọn yêu và làm mẹ. Chị vẫn mơ về một mái ấm và khao khát và quyết tâm hướng đến hạnh phúc tròn đầy sau đổ vỡ?
Tôi không quyết tâm. Nó tự đến. Sau ly hôn người chồng đầu tiên, tôi ra Hà Nội làm quán bar. 2h sáng, tôi trở về nhà trọ trên chiếc xe gắn máy, đi từ trung tâm về ngang hồ Trúc Bạch, Hồ Tây, lá bay nhẹ trong gió đẹp lắm. Mùa thu Hà Nội mát mẻ, các bạn trẻ thường đeo khăn, đứng hẹn hò rất lãng mạn, chăm sóc nhau rất tình tứ. Nhìn cảnh ấy, tôi nghĩ bụng: “Giả dối chả có hạnh phúc đâu, yêu vậy đó không biết mai mốt thế nào đâu, hạnh phúc được bao lâu...”.
(Cười lớn- PV)
Tôi không có dự định xây dựng một mái ấm mới, nếu muốn, thời điểm làm quán bar có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có đại gia tôi đã chọn rồi. Vả lại, môi trường quán bar, mấy ông đại gia nay đi cô này mai cô kia, như thay áo, tôi thấy cảnh đó nên không còn niềm tin vào tình cảm, tình yêu nữa.
Đến gần 9 năm sau, tôi mới quen người thứ hai. Khi quen anh ấy, tôi cũng không dự định lập gia
đình, có con. Đến khi có em bé, tôi mới dự định đi đường dài nhưng lúc này anh ấy đã khác. Tôi không trách anh, anh không phải là người xấu, có quá nhiều biến cố xảy ra dồn dập, biến anh thành con người khác. Tôi đã cố gắng sống chung để cảm hóa anh trở lại con người như cũ, nhưng anh không nhận ra và không thay đổi. Tôi buộc phải chọn con đường tốt nhất, rời xa anh để bảo vệ các con.
Xin cảm ơn chị đã có những chia sẻ chân tình và thú vị!
Bài đăng trên ấn phẩm tạp chí in Đời sống & Pháp luật số thứ 4 (97)