(ĐSPL) - Đêm ấy, Chương bừng tỉnh trong tư thế toàn thân không còn mảnh vả?, bên cạnh cô gá? trần truồng, vô cảm kh? nghe t?ếng gõ cửa...
Tự truyện của Chương v?ết khá hấp dẫn, nh?ều tình t?ết gây bất ngờ cho ngườ? đọc vớ? cách dẫn chuyện theo k?ểu tự sự có tính báo chí, g?àu kịch tính và đậm chất đ?ện ảnh và g?ống những thước ph?m quay chậm.
Trong tự truyện “Mơ ngày trở về” đoạt g?ả? khuyến khích cuộc th? “Sự hố? hận và n?ềm t?n hướng th?ện” của Tổng cục VIII, bộ Công an, phạm nhân Trần Hồng Chương đã dũng cảm nó? lên tất cả sự thật những tộ? lỗ? của mình kh? anh ta dấn sâu vào đường dây xuyên quốc g?a tổ chức đưa ngườ? trốn ra nước ngoà? bất hợp pháp.
Kh? cảm thấy sự sụp đổ của đường dây ngầm đưa ngườ? trá? phép ra nước ngoà? là khó tránh khỏ?, Trần Hồng Chương g?ao toàn bộ số khách đang ở Campuch?a chờ xuất cảnh sang Hàn Quốc cho ha? bạn học lớp 12 cùng Chương vừa sang làm g?úp anh ta là Long và Hòa.
Chương dặn dò kỹ lưỡng ha? bạn các phương án có thể xảy ra và dự định về V?ệt Nam k?ếm thêm ngườ?, thêm t?ền. Lúc này, một tay trùm khác của đường dây là V.H.T xuất h?ện trong va? trò cùng thất bạ?, T. khuyên Chương: “Thô? ta cùng trốn sang Canada, vớ? g?á 18.000 USD, sau ba ngày bạn có thể là ngườ? có Quốc tịch Canada, không phả? chạy trốn gắt gao, hay trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật”.
Đang phân vân v?ệc đ? hay ở thì bất ngờ Chương nhận được cú đ?ện thoạ? của K.L gọ? từ Hà Nộ? sang: “Anh về gấp, em đã nhận 27 suất đ? Nhật vớ? số t?ền 54.000 USD đặt trước, số còn lạ? kh? thành công thanh toán qua t?ệm vàng”.
Chương như kẻ sắp chết đuố? vớ được cọc, tức tốc bay về V?ệt Nam bằng cuốn hộ ch?ếu mang tên là Nguyễn T?ến Tình, quê ở Lương Tà? –Bắc N?nh. Nhưng vừa đến TP.Hồ Chí M?nh, Chương nhận được t?n tố? qua V.H.T đã nhập cảnh hợp pháp vào Canada, còn có 5 ngườ? khách của Chương quê ở Hà Tây bỏ trốn về V?ệt Nam.
Chương đ?ện yêu cầu đồng bọn bên Campuch?a bằng mọ? g?á phả? bắt g?ữ họ lạ?, tuyệt đố? không được để họ về V?ệt Nam vì như thế họ sẽ tố cáo và toàn bộ đường dây sẽ sụp đổ. Nhưng mọ? sự nỗ lực đều bất thành vì 5 ngườ? khách đó đã được Đạ? sứ quán V?ệt Nam tạ? Campuch?a bí mật đưa thẳng về Hà Nộ?. Tạ? đấy, họ đã làm đơn tố cáo Chương và đường dây ngầm của anh ta vớ? cơ quan An n?nh đ?ều tra, bộ Công an.
Đêm hành lạc cuố? cùng trước kh? bị bắt g?ữ
Vào ngày lễ G?áng s?nh năm 2000, Chương mả? lo tìm cách có thêm t?ền và cố gắng trong tuyệt vọng mong cứu vớt được những gì đã mất vớ? hy vọng còn g?a đình, vợ con và bao bạn bè. Chương không còn đủ thờ? g?an để chúc mừng họ dù chỉ là một t?n nhắn hay một câu nó? làm vu? cũng không có.
Ngay cả một phút g?ây bình yên ngắm nhìn cây thông Noel cũng không có, chứ chưa nó? đến phút g?ây lặng thầm cầu nguyện. Tâm trí Chương lúc nào cũng căng như một sợ? dây đàn, vừa nơm nớp lo sợ sụp đổ vừa tính toán tìm mọ? cách để làm sao đón ngườ? và nhận t?ền một cách nhanh gọn nhất để kịp thờ? bay sang Campuch?a thực h?ện chuyến mớ?.
Ch?ều xuống lúc nào không hay, hoàng hôn ám ảnh màu xám nghịt, dường như có một đêm dà? thao thức nữa sẽ đến… Chương nằm gố? đầu trên thành đ? văng nệm trong khách sạn Thanh Thủy số 5 Đỗ Quang Đẩu, quận 1, TP. Hồ Chí M?nh. Tay luôn cầm đ?ếu thuốc lá ngh? ngút khó?, một không khí yên lặng đến ngạt thở.
Đầu óc Chương quay cuồng vớ? phép tính được thua trong canh bạc cuộc đờ?. Nếu được, Chương sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt có hạnh phúc g?a đình, tương la? tươ? sáng. Nếu thua, anh ta sẽ mất tất cả, hạnh phúc, tương la?, sự ngh?ệp và trả g?á bằng những năm tháng tù tộ?.
Và hơn hết là đố? d?ện vớ? nỗ? ăn năn, day dứt về tộ? lỗ? gây ra cho bao ngườ? vô tộ?, kh?ến lòng Chương quặn đau: “Vậy là tất cả những năm tháng phấn đấu vươn lên vượt khó g?ờ đứng trước bờ vực thẳm này sao. Tô? chợt nhận ra rằng mình đã quá tham lam danh vọng, mả? chạy theo ảo tưởng, xa rờ? thực tế, lòng tham vô đáy trước cám dỗ đồng t?ền mà tô? từ một cậu bé h?ền lành, chất phác, đậm chất quê mùa đã trở thành kẻ lầm đường lạc lố? mang lấy nợ đờ?, tộ? lỗ? gây nên bao cảnh đau thương cho b?ết bao con ngườ? vô tộ?, b?ết bao g?a đình khuynh g?a bạ? sản vì tô?…”.
Mả? đắm chìm trong suy nghĩ, Chương không hề hay b?ết sự có mặt của một cô gá? làng chơ? xuất h?ện bên cạnh từ lúc nào không hay. Ngườ? đẹp chân dà? nâng ly rượu, m?ệng lả lơ?: “Ông anh đừng suy tư nữa, quên đ?, vu? vớ? em đêm nay”. Chương nâng ly một cách phớt đờ? và uống cạn. Đêm ấy, anh ta chẳng nhớ mình đã uống bao nh?êu nữa và say khướt cò bợ từ bao g?ờ.
Chừng 1h45’ ngày 26 tháng 12 năm 2000, Chương bừng tỉnh trong tư thế toàn thân không còn mảnh vả?, bên cạnh cô gá? trần truồng, vô cảm kh? nghe t?ếng gõ cửa. Chẳng chút ngh? ngờ, Chương kéo vộ? tấm chăn che thân cô bé, rồ? mặc quần áo ra mở cửa. Chương bàng hoàng, bủn rủn tay chân, đứng yên như trờ? trồng kh? thấy bóng ba ch?ến sỹ công an, đằng sau là chủ khách sạn và và? ngườ? xa lạ, Chương nghĩ họ là ngườ? làm chứng.
Ngay lập tức, Chương bị đẩy vào phòng và nghe rõ câu nó?: “Anh Chương, anh đã bị bắt”. Khoảnh khắc k?nh hoàng ấy, Chương gục quỳ xuống nền nhà, tố? sầm mặt mũ?, họ dẫn anh ta đ? kh? đã kịp còng ch?ếc còng số 8 vào ha? cổ tay. Chương kịp h?ểu tất cả đã kết thúc những chuỗ? ngày tộ? lỗ? chất đầy. Họ đưa Chương ra ch?ếc xe bịt kín, phóng vút đ? đến Trạ? tạm g?am B24 – An n?nh đ?ều tra – Bộ Công an tạ? TP. HCM.
Trong tâm trạng ân hận xót xa, Chương kể lạ? trong tự truyện: “Đêm hôm đó từ 2h15’ đến tận sáng, tô? nằm gố? tay lên trán, nước mắt nghe mặn đắng, g?ữa căn phòng tố? đen như mực. Cả đêm tô? nằm co ro, vật vã bở? cảm g?ác ăn năn, tộ? lỗ? dù rằng đã quá muộn màng.
Trong nỗ? ân hận xót xa và cay đắng, tô? thấy ngập tràn hình ảnh cha mẹ tô?, đầu ha? thứ tóc, tuyệt vọng về đứa con tra? duy nhất của mình, chắc cha mẹ tô? sẽ suy sụp kh? hay t?n tô? bị bắt. Cha tô? sẽ gục ngã trên đô? chân thường xuyên co rút bở? căn bệnh thần k?nh tọa. Còn vợ tô?, con tô? sẽ đau khổ tột cùng, không còn đủ sức để sống kh? g?a đình tan vỡ, kẻ ở ngườ? đ? b?ền b?ệt cả chục năm trờ?.
Rồ? ma? đây cha mẹ tô? sẽ sống ra sao? Kh? gần như mất hết mọ? hy vọng trong đờ?. Chỉ vì tham t?ền, mơ danh vọng, g?àu sang mà tô? đã bất chấp mọ? thủ đoạn để lừa dố? bao g?a đình lâm vào cảnh nhà tan cửa nát… Tộ? lỗ? này làm sao tô? gột rửa được. Tận cùng sâu thẳm tâm hồn, tô? vô cùng ân hận và hố? t?ếc.
G?á như tô? bằng lòng vớ? cuộc sống, từ từ xây dựng hạnh phúc g?a đình bên vợ bên con thì hôm nay đâu có phả? rơ? sâu tận cùng đáy vực thẳm này. G?á như tô? sớm tỉnh ngộ dừng lạ? và quay đầu ngay từ lúc phát h?ện ra cách làm ăn ph?êu lưu, mạo h?ểm của V.H.T thì đâu lâm vào vũng bùn tộ? lỗ?… Nhưng cuộc đờ? đâu có chữ “g?á như”, mọ? hành động, v?ệc làm đều có g?á của nó. Và chính tô? gây nên tộ? lỗ? thì tô? phả? đố? d?ện vớ? hậu quả dù có mất mát, đau thương tớ? đâu thì tô? phả? chấp nhận thực tế đó. G?ờ đây chỉ có tô? mớ? chịu cứu mình bằng chính bản lĩnh và nghị lực của bản thân”.
15 ngày sau, Chương được d? lý về Hà Nộ? tạm g?am ở trạ? B14 An n?nh đ?ều tra bộ Công an tạ? Hà Nộ?. Tạ? đây, Chương trả? qua 8 tháng tạm g?am, sống nhờ vào cơm tù, áo trạ? không một lần thăm nuô?… Những đêm nếm trả? sự cô đơn, trống vắng đến lạnh lùng.
Chương luôn hồ? tưởng về sự đờ? và thấm thía rằng: “Ở đờ? cá? gì cũng có g?ớ? hạn của nó”, kh? bản thân ta vượt qua ranh g?ớ? ấy là ta không thể k?ểm soát được chính mình và không thể tự quyết định số phận của chính mình. Những ngày tháng ấy mã? là nỗ? ám ảnh trong Chương, cho đến lúc anh ta nhận ra rằng không có con đường nào khác ngoà? con đường nhận rõ tộ? lỗ? và quyết tâm cả? tạo mớ? có thể sớm đưa ta trở về vớ? làng quê – nơ? ấy có thật nh?ều ngườ? yêu thương, gắn bó.
Sân bay Pochengtong -Campuch?a
X?n được h?ến xác cho khoa học
Trong quá trình đ?ều tra, Chương đã thành khẩn nhận rõ tộ? lỗ? và cung cấp tất cả những gì mình b?ết về đường dây, phương thức, thủ đoạn… cho cơ quan An n?nh đ?ều tra. Ngày cầm bản cáo trạng trên tay, Chương đã đọc trong nấc nghẹn, nước mắt trào ra ướt nhòe từng con chữ, đến lúc ấy anh ta mớ? h?ểu rằng, trước pháp luật tình- lý không thể lẫn lộn.
Vớ? 2 tộ? danh “Lừa đảo ch?ếm đoạt tà? sản; Tổ chức cưỡng ép ngườ? khác đ? nước ngoà? trá? phép”, Chương được d? lý từ Hà Nộ? về trạ? g?am Cầu Đông – Hà Tĩnh. Quãng thờ? g?an ở đây anh ta mớ? thực sự có cảm g?ác tù tộ?, kh? đố? d?ện vớ? bản án mớ? là có thể lên đến mức 20 năm, chung thân hoặc tử hình.
Tòa án nhân dân tỉnh Hà Tĩnh đưa Chương ra xét xử và tuyên phạt mức án 24 năm tù g?am. Quãng thờ? g?an h?ếm ho? được gặp bạn bè, g?a đình ngườ? thân nhanh chóng qua đ? nhường cho nỗ? ám ảnh, lo âu, nhục nhã. Lúc nghe tòa tuyên án, mấy đứa bạn của Chương gục xuống và nó?: “Mườ? năm không còn nữa là ha? mươ? năm”… Chương đứng chết lặng trong vành móng ngựa, nghe mình chết đ? qua từng lờ? tuyên án của vị thẩm phán. Chương chịu mức án 24 năm tù, buộc phả? bồ? thường 1 tỷ 127 tr?ệu đồng và cấm hành nghề 5 năm sau kh? mãn hạn tù.
Chương run rẩy, đứng lập cập không vững như có một trá? nú? vô hình đang đè nặng lên đô? va? gầy guộc của anh ta. Nhưng ngay kh? ấy, Chương chợt nghĩ, so vớ? hậu quả bao g?a đình có ngườ? bị hạ? đang dở khóc, dở cườ?, tan nát tất cả vì anh ta thì bản án ấy có lẽ là còn nhẹ.
Lúc kết thúc ph?ên tòa, Chương bị còng chặt tay đ? g?ữa ha? cán bộ dẫn g?ả? mà mắt lo tìm k?ếm hình ảnh những ngườ? thân yêu, góc khuất bên ngoà? hành lang mẹ Chương gục khuỵu trong vòng tay ngườ? cha của anh ta.
Chương quặn ngườ? trong cay đắng: “Ha? má? đầu tóc đã pha sương quyện cùng mặn chát g?ọt sầu khổ đau. Đô? mắt cha tô? nhìn tô? sâu thẳm như trách móc pha lẫn yêu thương, ông đứng lặng ôm mẹ tô? mà tô? thấy ở ông là vị quan tòa không cần lờ? phán xét. Tô? cố k?ếm tìm hình ảnh ngườ? vợ tô? yêu quý sau 2 năm không thấy mặt nhưng không thấy. Tô? có cảm nhận dường như em đang ở đâu đó quanh đây, tay bồng đứa con tra? chưa đầy 3 tháng tuổ?, mắt đẫm lệ buồn khô héo nhìn tô?… Tô? chỉ muốn được một lần đố? d?ện vớ? em để nó? vớ? em rằng: “Tô? yêu em và con hơn tất cả, tô? ao ước được mang hạnh phúc đến cho em và con”, nhưng con đường tô? chọn đ? chẳng bao g?ờ dẫn đến th?ên đường mà chỉ là lố? mòn đưa tô? vào địa ngục. Tô? cầu mong em mạnh khỏe, an bình, vượt qua mọ? mặc cảm để sống xây dựng một cuộc sống mớ? tốt đẹp hơn, hạnh phúc sẽ đến cùng em”.
5h sáng ngày mồng 5 tháng 9 năm 2002, Chương bị dẫn g?ả? ra xe cùng 13 phạm nhân tộ? nguy h?ểm khác. Trờ? mờ ảo nhưng tất cả họ đều nhận ra nhau qua g?ọng nó?. Các tộ? phạm nguy h?ểm đều bị khóa tay, ngồ? lên xe đặc chủng phóng vút đ? trong sự lo lắng, hoà? ngh? của Chương và những phạm nhân khác. Ngườ? cán bộ nó? vọng trong t?ếng xe ồn ào: “Các anh được chuyển đến trạ? g?am số 3, nơ? đó các anh sẽ chấp hành hình phạt tù”.
Trong phần cuố? tự truyện của mình, Chương g?ã? bày: “Ở trạ? g?am này, ngày qua ngày, đêm lạ? qua đêm, tô? m?ệt mà? cả? tạo, t?ến bộ theo thờ? g?an. Tô? đã thực sự cố gắng, say mê trong cả? tạo, tích cực góp phần vào v?ệc xây dựng các chương trình học tập, th? tìm h?ểu về quê hương đất nước, xây dựng các kế hoạch th? đua cho phạm nhân toàn phân trạ?. Hơn mườ? năm qua, tô? b?ệt ly xã hộ? nhưng tình ngườ? đã mã? làm tô? ăn năn, sám hố?, tô? ao ước được thực h?ện ha? tâm nguyện của mình: Một là h?ến một bộ phận cơ thể cho những ngườ? bị mắc bệnh h?ểm nghèo mà không kèm theo bất cứ đ?ều k?ện gì; Ha? là kh? chết đ? được h?ến xác cho khoa học”.
Nh?ều đêm, trong trạ? g?am, phạm nhân Trần Hồng Chương thao thức không ngủ được, quá khứ cuộc đờ? và ám ảnh tộ? lỗ? như một cuốn ph?m quay chậm, cứ lặng lẽ mở ra rồ? khép lạ? và lạ? mở ra chầm chậm như một cuốn tự truyện vớ? bao nỗ? trằn trọc, xót xa trong tâm khảm anh ta.
Sau nh?ều đêm thức trắng tạ? buồng g?am, Chương vẫn còn thao thức: “Màn đêm buông xuống! Cả không g?an tố? đen như mực, bầu trờ? lặng yên cảm nhận hơ? nóng của trá? đất! Chẳng một cơn g?ó nhẹ đưa, không một t?ếng động nào vang lên trong đêm tố?! Đêm mùa hè nóng nực, o? nồng. Trong căn phòng tất cả cửa sổ đều mở toang, ánh đêm hắt từng t?a sáng le ló? qua ô cửa sổ đã hoen rỉ bở? thờ? g?an làm ?n hình vệt sáng g?ữa sân nền x? măng như thể nét vẽ màu vàng nhạt bằng cảm xúc của một họa sỹ theo trường phá? “ấn tượng”.
Ngồ? lặng yên bên trong cửa sổ, tô? hướng đô? mắt quầng sâu nỗ? đau nhìn ra bầu trờ? thăm thẳm màu đen! Cũng không hề b?ết mình nhìn cá? gì, để k?ếm tìm đ?ều gì g?ữa mịt mù tăm tố? ấy, kh? bên cạnh tô? có những đồng cảnh đến từ tứ xứ đã lặng yên đ? vào g?ấc ngủ say nồng. Rất có thể a? đó đang thao thức… nhưng hầu hết họ đã ngủ có lẽ đó là những phút g?ây thảnh thơ? nhất trong cuộc đờ? họ. Còn tô?, ngồ? lặng yên nghe nỗ? đau đớn xót xa vò xé tâm can. Đã hơn 10 năm tù qua rồ?, hơn 3.650 ngày, tô? đều dành một ít thờ? g?an lặng yên như vậy để ngh?ền ngẫm những mất mát đau thương. Để tự mình xót xa, ân hận về tộ? lỗ? gây ra. Và những khát khao đang ngày một trào dâng mãnh l?ệt trong tô?! Đã nh?ều lần trá? t?m nức nở, đã nh?ều lần nước mắt tuôn rơ? đến nỗ? trá? t?m đã cha? lỳ nỗ? đau, lệ khô từ bao g?ờ không hề hay b?ết…”.
Tuy vậy, Chương vẫn nuô? g?ữ cho mình ngọn lửa của hy vọng vớ? ước mơ sẽ được hồ? s?nh đang nảy nở kh? anh ta hết án trở về vớ? xã hộ? và đoàn tụ vớ? g?a đình: “Ma? đây kh? mãn hạn trở về, nhất định tô? sẽ theo đuổ? công v?ệc có ích cho cộng đồng, có ích cho dân nghèo và đặc b?ệt bắt tay thực h?ện v?ệc k?nh doanh đầu tư vào ngành truyền thông. Có vậy tô? mớ? có thể thực sự làm một con ngườ? lương th?ện. Tô? t?n rằng dướ? ánh sáng của nhân đạo và sự bao dung của xã hộ?, nhất định những ngườ? một lần lầm lỗ? như tô? sẽ thực sự hoàn lương trong tình yêu thương, g?úp đỡ của mọ? ngườ?”.
Duy V?ệt