Đóng

Cô gái trầm cảm trước đám cưới vì bất đồng quan điểm với gia đình nhà trai

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Sát ngày cưới, tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả vì sự áp đặt nhân danh "nề nếp gia phong"...

Đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, nhưng tôi vẫn chong đèn ngồi nhìn chiếc váy cưới treo ở góc phòng. Lẽ ra, đây phải là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một người con gái, là lúc tôi hồi hộp đếm ngược từng ngày để được nắm tay người mình yêu bước vào lễ đường. Vậy mà giờ đây, cảm giác duy nhất ngự trị trong tôi là sự ngột ngạt, sợ hãi và một nỗi cô đơn khủng khiếp đến mức muốn trốn chạy.

Tôi và anh yêu nhau ba năm, một tình yêu bình yên và êm đềm. Chúng tôi từng vẽ ra viễn cảnh về một đám cưới nhỏ, ấm cúng bên bờ biển hoặc trong một khu vườn xanh mát, chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết nhất. Ở đó, chúng tôi sẽ được là chính mình, không rườm rà lễ nghi, không nặng nề hình thức. Anh từng gật đầu, hứa sẽ cùng tôi thực hiện giấc mơ ấy. Nhưng tất cả đã vỡ vụn ngay từ ngày hai gia đình gặp mặt bàn chuyện cưới xin.

Nhà anh là gia đình gốc Bắc, sống nề nếp và cực kỳ coi trọng lễ nghi. Mẹ anh – người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà – đã gạt phăng mọi ý tưởng của tôi ngay trong "một nốt nhạc". Bà tuyên bố: "Nhà này là trưởng tộc, đám cưới là bộ mặt của cả dòng họ, không thể làm qua loa, úi xùi như đám trẻ các cô cậu thích được".

Từ đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.

Mọi thứ, từ tráp ăn hỏi, giờ giấc đón dâu, thực đơn cỗ bàn cho đến cả chiếc váy tôi mặc, mẹ anh đều can thiệp. Bà chê mẫu váy tôi chọn là "hở hang, thiếu đứng đắn", bắt tôi phải may áo dài nhung đỏ kín cổng cao tường cho hợp với không khí trang nghiêm của nhà thờ tổ. Bà yêu cầu nhà gái phải chuẩn bị của hồi môn thế nào, thách cưới ra sao để "xứng tầm" với nhà trai.

Tôi cố gắng giải thích rằng chúng tôi muốn tiết kiệm để lo cho cuộc sống sau này, rằng thời đại này nên giản lược bớt những thủ tục rườm rà gây mệt mỏi. Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái nhìn sắc lạnh và câu nói: "Nhập gia tùy tục. Chưa về làm dâu đã muốn thay đổi nề nếp nhà này sao?".

Sự áp đặt của nhà chồng khiến tôi mệt mỏi một, nhưng thái độ của chồng sắp cưới mới là thứ đẩy tôi xuống vực thẳm của sự trầm cảm.

Mỗi lần tôi khóc vì ức chế, vì cảm thấy không được tôn trọng, anh lại thở dài: "Em nhịn mẹ một chút đi. Mẹ già rồi, cả đời chỉ mong có ngày này để nở mày nở mặt với họ hàng. Đám cưới có một ngày thôi, em chịu khó làm theo ý mẹ cho êm cửa êm nhà".

Ảnh minh họa: AI

Câu nói "cho êm cửa êm nhà" như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Hóa ra, để nhà anh được "êm", tôi phải hy sinh cảm xúc và cái tôi của mình. Anh đứng về phía gia đình anh, mặc kệ tôi chới với giữa những quy tắc lạ lẫm và khắt khe. Tôi cảm thấy mình không phải là cô dâu, mà giống như một con búp bê được trưng bày trong tủ kính để làm sang cho gia đình chồng.

Những ngày này, điện thoại tôi reo liên tục. Không phải tin nhắn yêu thương, mà là những cuộc gọi chỉ đạo từ mẹ chồng: "Con đã đặt in thiệp chưa? Phải in chữ nhũ vàng, không được in cái mẫu hiện đại hôm nọ đâu đấy", "Nhớ dặn bố mẹ bên ấy hôm ăn hỏi phải mặc đồ đúng màu này cho hợp phong thủy". Mỗi tiếng chuông reo lên là một lần tim tôi thắt lại, lồng ngực khó thở. Tôi sụt 4kg chỉ trong một tháng, da dẻ xanh xao, mắt thâm quầng vì mất ngủ. Bác sĩ bảo tôi có dấu hiệu trầm cảm lo âu, cần nghỉ ngơi và tránh căng thẳng. Nhưng làm sao tôi tránh được khi ngày cưới đang đến gần như một án tử treo lơ lửng?

Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có đang chọn sai người? Nếu ngay từ việc tổ chức đám cưới – sự kiện trọng đại của hai đứa – mà tôi còn không có tiếng nói, thì sau này về sống chung, cuộc đời tôi sẽ ra sao? Liệu tôi có trở thành một cái bóng, lầm lũi trong căn nhà rộng lớn đầy quy tắc ấy?

Nhiều lần tôi muốn hét lên: "Con không cưới nữa!". Nhưng nhìn bố mẹ mình đang tất bật chuẩn bị, nhìn ánh mắt hân hoan của họ hàng, tôi lại không dám mở lời. Sĩ diện của hai bên gia đình quá lớn, thiệp hồng đã phát đi, tôi không đủ can đảm để trở thành "tội đồ" phá hỏng tất cả.

Đêm nay, nhìn chiếc váy cưới – thứ lẽ ra là biểu tượng của hạnh phúc – tôi chỉ thấy nó nặng trĩu như gông cùm. Tôi không biết mình sẽ bước vào lễ đường với tâm thế nào. Là nụ cười gượng gạo để vừa lòng thiên hạ, hay là nước mắt nuốt ngược vào trong? Có ai đó nói rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tôi chưa bước vào mà sao đã thấy lạnh lẽo đến thế này...

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật