Chắc hẳn, với nhiều người, pickleball chỉ là một môn thể thao vận động đơn thuần, một thú vui lành mạnh để giải tỏa căng thẳng. Tôi đã từng nghĩ như vậy, thậm chí còn là người khuyến khích chồng tìm đến nó. Nhưng giờ đây, mỗi lần nghe tiếng bóng nảy "tạch, tạch" trong vô thức, hay nhìn thấy cây vợt anh dựng ở góc nhà, lòng tôi lại cuộn lên một nỗi buồn không tên, lạnh lẽo và nhức nhối.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây chừng nửa năm. Hùng, chồng tôi, sau nhiều lần được bạn bè rủ rê, cuối cùng cũng "dính" vào pickleball. Ban đầu, tôi mừng lắm. Anh làm việc văn phòng, cả ngày ngồi một chỗ, có một môn thể thao để vận động, để có thêm niềm vui là điều quá tốt. Chính tôi đã tìm hiểu, chọn cho anh một cây vợt tốt, lựa cho anh vài bộ quần áo thể thao thoáng mát. Tôi vui vẻ nhìn anh hồ hởi sau mỗi buổi chơi về, mồ hôi ướt đẫm nhưng nụ cười thì rạng rỡ. Anh kể cho tôi nghe về những cú đánh hay, những trận cầu kịch tính. Khi đó, pickleball là một gia vị ngọt ngào cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng rồi, tần suất anh ra sân ngày một dày đặc. Không chỉ những buổi chiều sau giờ làm, mà cả những tối cuối tuần, những sáng sớm mà lẽ ra hai vợ chồng có thể cùng nhau uống một tách trà, ăn một bữa sáng thảnh thơi. Trong những câu chuyện của anh, cái tên "Linh" bắt đầu xuất hiện thường xuyên. Linh là bạn chơi đôi ăn ý nhất của anh, người "hiểu ý Hùng từng đường bóng", người có "cổ tay dẻo và kỹ thuật đỉnh". Điện thoại của anh liên tục ting ting tin nhắn từ nhóm pickleball, và tôi biết, phần nhiều trong số đó là trao đổi với Linh về lịch tập, về chiến thuật.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạc lõng. Thế giới pickleball của anh dường như không có chỗ cho tôi. Tôi đã thử ngỏ ý muốn ra sân xem anh chơi. Anh gạt đi: "Em ra sân nắng nôi làm gì, bụi bặm, có gì hay ho đâu mà xem". Tôi nói hay anh dạy em chơi, để hai vợ chồng có thể chơi cùng nhau. Anh cười: "Thôi, em chân yếu tay mềm, tập lâu lắm. Anh đi chơi với hội cho nhanh, về còn có thời gian cho gia đình". "Thời gian cho gia đình" mà anh nói, là khi anh đã mệt nhoài, chỉ muốn nằm dài trên sofa lướt điện thoại xem lại các video highlight trận đấu.
Chồng thường xuyên đánh đôi pickleball với người khác, tôi góp ý nhận được câu trả lời "đau hơn cả nghìn nhát dao". Ảnh minh họa: AI
Sự trống trải trong tôi lớn dần. Không phải tôi ghen tuông với Linh một cách vô cớ. Điều làm tôi buồn là cảm giác bị đẩy ra khỏi một phần quan trọng và đầy hứng khởi trong cuộc sống của người đàn ông mình yêu thương. Niềm vui của anh, tôi không thể chạm tới. Đam mê của anh, tôi trở thành người ngoài cuộc.
Cho đến một tối, sau khi anh lại hủy bữa tối gia đình đã hẹn trước để đi giao hữu đột xuất, tôi lấy hết can đảm để nói chuyện. Tôi không trách móc, chỉ nhẹ nhàng tâm sự: "Anh à, dạo này anh dành nhiều thời gian cho pickleball và Linh quá. Em không cấm cản đam mê của anh, em chỉ thấy tủi thân một chút, vì cảm giác như anh không cần em trong niềm vui của mình nữa. Cuối tuần mình có thể dành một buổi cho nhau trọn vẹn được không anh?"
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một lời giải thích, một cái ôm xoa dịu, hay thậm chí là một sự im lặng khó xử. Nhưng câu trả lời của anh, thật sự, nó còn đau hơn cả ngàn nhát dao đâm vào tim. Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn và xa cách, rồi buông một câu lạnh lùng:
"Em có biết chơi đâu mà hiểu. Chơi với người hợp cạ, có kỹ thuật nó mới thăng hoa được. Anh đi chơi thể thao để giải trí chứ không phải để chiều theo cảm xúc của em."
Trời đất quanh tôi như sụp đổ. Từng chữ anh nói ra như những mảnh chai sắc lẹm cứa vào lòng tôi. "Không phải để chiều theo cảm xúc của em". Hóa ra, mong muốn được chia sẻ, được kết nối của tôi trong mắt anh chỉ là một thứ cảm xúc phiền nhiễu, cần phải gạt bỏ để anh "thăng hoa" với người khác. Anh không chỉ so sánh tôi với bạn chơi của anh, mà còn thẳng thừng vô hiệu hóa toàn bộ cảm xúc của tôi, coi nó là gánh nặng cho niềm vui của anh.
Kể từ đêm đó, giữa chúng tôi có một bức tường vô hình. Anh vẫn đi chơi pickleball, vẫn trở về nhà với giọt mồ hôi và sự hứng khởi. Nhưng anh không còn kể cho tôi nghe nữa. Và tôi, cũng không còn đủ can đảm để hỏi. Tôi im lặng làm việc của mình, sắp xếp bữa cơm, dọn dẹp nhà cửa. Cây vợt pickleball vẫn dựng ở góc nhà, nhưng giờ nó như một biểu tượng của sự chia rẽ, của một thế giới mà tôi mãi mãi không thuộc về. Tôi yêu chồng, nhưng câu nói của anh đã làm tổn thương lòng tự trọng và bào mòn niềm tin nơi tôi. Hóa ra, thứ vũ khí sát thương nhất trong một cuộc hôn nhân đôi khi không phải là sự phản bội lớn lao, mà chỉ là một câu nói tàn nhẫn, được thốt ra từ chính người mà ta yêu thương nhất.