Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Bát cơm thịt và tình yêu thương của ông nội

(DS&PL) -

Chiều nay anh Hai gọi điện nói rằng nội ốm nặng, tôi vội vàng xin nghỉ phép để về quê. Với tôi, nội vừa là người ông nhưng cũng là người thầy nuôi nấng chúng tôi...

Chiều nay anh Hai gọi điện nói rằng nội ốm nặng, tôi vội vàng xin nghỉ phép để về quê. Với tôi, nội vừa là người ông nhưng cũng là người thầy nuôi nấng chúng tôi khôn lớn. Tình yêu thương này không gì có thể sánh bằng.

Mẹ qua đời khi anh Hai tròn 8 tuổi, còn tôi lên 5. Gia đình có ba, ông nội và hai anh em tôi. Từ ngày mẹ mất ông nội và ba tần tảo nuôi anh em tôi khôn lớn. Vì ba tôi là thương binh nên sức khoẻ yếu, gánh nặng kinh tế đè lên vai nội.

Mỗi ngày, từ 5h sáng nội đã dọn gánh đồ nghề của mình ra đầu ngõ, vừa bán trà đá, vừa sửa xe đạp. Còn ba, thi thoảng ra phụ giúp nội rồi đi chợ, nấu cơm cho cả gia đình. Tuổi thơ của chúng tôi cứ thế lớn lên, đầy ắp tiếng cười. Đặc biệt, nội chúng tôi rất vui tính và thương yêu các cháu. Cứ mỗi tối, nội lại dạy cho anh trai và tôi học bài. Nội kể, trước đây nội là thầy giáo làng, từ ngày bà nội mất vì tai nạn, nội đã chuyển hẳn về Sài Gòn để tìm kế sinh nhai mới.

Cũng nhờ nội, tuổi thơ của anh em tôi rất trọn vẹn. Ảnh minh hoa

Ký ức in sâu trong tôi là bát cơm của nội. Có đợt, gia đình tôi lâm vào cảnh khó khăn, bữa cơm không đầy đủ như trước. Thương nội vất vả, ba dành phần lớn thức ăn để nội đảm bảo sức khoẻ. Có hôm, anh em tôi mang cơm trưa cho nội, thấy bát cơm đầy ắp thịt, tôm, nội hỏi chúng tôi: “Các cháu vẫn được ăn thịt chứ”. Khi đó, anh Hai cười: “Ba cho chúng con ăn nhiều lắm, ăn no thì thôi”. Dù thế, nhìn đôi mắt háu đói của tôi, nội đã biết sự thật. Nội xới cho tôi bát cơm nhiều thịt rồi nói: “Đây cháu gái nội ăn đi cho chóng lớn”.

Cũng từ hôm đó, trưa nào nội cũng về ăn cơm và dặn ba: “Con cứ mua thêm thức ăn cho các cháu. Ba vẫn còn chút tiền để dành”. Nhờ có nội, bữa cơm của chúng tôi lại đầy đủ, có thịt, có rau nhưng quan trọng là ấm áp tình yêu thương. Cũng nhờ nội, tuổi thơ của anh em tôi rất trọn vẹn.

Giờ đây, mỗi người một chí hướng, giờ anh trai tôi đã thực hiện được giấc mơ làm kỹ sư xây dựng của mình, còn tôi cũng trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Trên chuyến bay vội về Sài Gòn, tôi chỉ ước một điều rằng nội và ba tôi sẽ luôn khoẻ mạnh để dõi theo anh em chúng tôi trên mọi bước đường đời. Từ sâu đáy lòng, ngàn lần tôi muốn nói: “Cảm ơn nội. Con yêu nội. Yêu gia đình chúng ta thật nhiều”.

XUÂN ĐÀO


Tin nổi bật