Bác hãy về vớ? đất trờ?, đờ? đờ? con cháu g?ữ gìn quê hương
Bác G?áp kính yêu!
Còn là một ngườ? trẻ, cá? tuổ? đẹp nhất của đờ? ngườ? nhưng con vẫn chưa làm được gì nh?ều cho đờ?, cho cha mẹ, cho xã hộ?. Cá? tô? của con rất lớn, nó thường kh?ến con làm cho ngườ? khác khó chịu kh? không thể t?ết chế được cảm xúc cá nhân. Thế nhưng dù trong hoàn cảnh nào mỗ? kh? nhắc đến bác Hồ và bác G?áp, con luôn tìm thấy được cho mình một sự bình yên, sự bình yên như được thấy cha mẹ, ông bà mình bên cạnh.
Cũng hơn một tháng kể từ ngày bác mất, thờ? g?an trô? đ? thật nhanh, còn nỗ? đau vẫn cứ âm ỉ trong lòng con và dân tộc V?ệt Nam. Hôm nghe t?n bác mất con không ở V?ệt Nam bác ạ, con đang phả? đ? làm theo yêu cầu của công ty ở cách nửa vòng trá? đất. Lúc nhận t?n bác mất qua đ?ện thoạ? con sững ngườ?, nước mắt không rơ? nhưng mặt con đanh lạ?, con cố gắng nắm chặt ha? tay lên thành ghế để cá? tô? không kh?ến con mất k?ểm soát, vì đó là lúc con đang ký kết hợp đồng vớ? đố? tác.
Để rồ? sau kh? xong v?ệc, vừa bước ra ngoà?, con chạy nhanh ra hành lang của tòa nhà cao chọc trờ? đó. Con mặc kệ những cá? nhìn thăm dò, tò mò của những ngườ? ngoạ? quốc, rồ? con khóc nấc lên như một đứa trẻ, khóc như chưa từng được khóc. Con cảm thấy sự ra đ? của Ngườ? đau như vạn nhát dao, nó cứa mạnh vào trá? t?m, Ngườ? mất mà như chính ngườ? thân của con mất vậy.
Con s?nh ra, lớn lên trong hòa bình, trong cơm no áo ấm, t?ếng bom đạn tàn khốc và những nỗ? đau của lịch sử chỉ còn lạ? trong những bà? g?ảng lịch sử, trong câu truyện của ông và lờ? ru của mẹ. Ngày nhỏ, nhà con nghèo lắm, bố mẹ đ? làm từ sáng đến tố? k?ếm m?ếng cơm, thế nên ngườ? bạn thân nhất của con chính là ngườ? ông kính mến. Ông con cũng là bộ độ? cụ Hồ, cũng là một ngườ? lính của quân độ? nhân dân V?ệt Nam do bác Hồ, bác G?áp sáng lập. Ông con cũng có những năm tháng đánh g?ặc hào hùng và để lạ? nơ? ch?ến trận một phần sương máu.
Ngày nhỏ, con sợ nhất là cầm phả? cánh tay cụt của ông, cánh tay bị một quả bom cướp đ? ở V?ệt Bắc, nhưng lớn lên mỗ? lần nhìn nó con lạ? yêu ông hơn bao g?ờ hết. Chính ông là cuốn lịch sử sống g?úp con yêu đất nước hình chữ S, yêu những anh hùng dân tộc, yêu tướng G?áp – một nhân sĩ đã đ? vào lịch sử thế g?ớ?. Con b?ết ơn bác rất nh?ều vì nếu không có một vị tướng đủ tâm và đủ tầm như bác thì có lẽ lịch sử dân tộc đã khác đ? rất nh?ều. Chính bác đã tạo nên một quân độ? hùng mạnh, sẵn sàng hy s?nh tất cả cho độc lập, tự do dân tộc. Và để ca ngợ? những gì bác làm nên thì có lẽ không g?ấy bút, lờ? văn nào nó? cho hết được.
Cách đây ha? tuần con có dịp bay ra Hà Nộ?, kh? đặt chân lên ph? trường Nộ? Bà?, đón nhận làn g?ó mát và ánh nắng dịu của đất thủ đô tự nh?ên mắt cay cay, ha? m? ướt nặng bác ạ. Con cảm thấy hạnh phúc, cá? hạnh phúc vì con được về thăm lăng Hồ chủ tịch và về rất gần ngô? nhà của bác G?áp kính yêu.
Một buổ? tố? cuố? tháng 10, trờ? Hà Nộ? lạnh hơn hẳn, cá? lạnh làm ngườ? ta bước vộ? hơn, những ch?ếc áo ấm trở thành bạn tr? kỉ và con muốn sưở? ấm mình bằng một cách đặc b?ệt. Con mượn xe máy của bạn, mua một tấm bản đồ rồ? tự tìm đường qua ngô? nhà ở số 30 Hoàng D?ệu. Sau hơn ha? t?ếng vừa đ? vừa xem bản đồ, vừa hỏ? đường con cũng đến được nơ? mình ao ước.
Không còn cảnh dòng ngườ? nố? đuô? dà? đợ? v?ếng bác như trước, thay vào đó là sự yên lặng, an bình. Con đứng ngoà?, hướng ánh mắt vào trong, con cứ đứng như thế, đứng rất lâu. Con nhìn ngô? nhà đã trở thành một d? tích lịch sử của dân tộc. Ngô? nhà đã cùng vớ? vị anh hùng dân tộc sống những năm tháng thanh đạm, an bình. Con b?ết trong đó chỉ còn d? ảnh của Bác thô?, nhưng như thế cũng tuyệt vờ? lắm rồ?. Đã lâu rồ?, g?ữa cuộc sống đầy rẫy chuyện cơm áo gạo t?ền con mớ? được lắng đọng lòng mình, đ? tìm một góc r?êng để sống chậm hơn nhưng thật hơn.
Bác ra đ?, dân tộc mất đ? một b?ểu tượng, nỗ? đau xót này b?ết đến bao g?ờ mớ? nguô? ngoa?. Có được ngày hôm nay cha ông đ? trước đã phả? đánh đổ? bao nh?êu sương máu, nước mắt, phả? quý như chính thịt da mình là vậy. Là một ngườ? trẻ, là một ngườ? con đất V?ệt, chúng con – những ngườ? ở lạ? x?n thề sẽ luôn luôn cố gắng sống tốt hơn, đẹp hơn, có ích hơn cho xứng vớ? lịch sử ngàn năm, xứng vớ? tầm vóc dân tộc, xứng vớ? bác Hồ bác G?áp.
Lịch sử dân tộc, lịch sử thế g?ớ? luôn luôn xem Ngườ? là vị tướng huyền thoạ?, vị tướng tà? ba của những vị tướng. Và đúng như Nhà sử học Derek Fr?sby đã nó? “Ông G?áp không quá nổ? bật so vớ? các tướng lãnh khác trong lịch sử, vì ông đứng cao hơn họ”, bác thật tuyệt vờ?!
Con x?nh kính hẹn một ngày không xa, con sẽ bắt một chuyến xe để về vớ? Vũng Chùa, về vớ? Quảng Bình quê ta ơ? vớ? tấm lòng thơm thảo kính thắp cho Ngườ? một nén nhang. Ngườ? đ? về vớ? t?ên tổ, đất trờ?, về vớ? bác Hồ, đồng chí đồng độ? rồ? nhưng hãy cứ yên lòng vì đờ? đờ? con cháu sẽ luôn g?ữ gìn từng tấc đất, từng ngọn cỏ quê hương.
“Có một ngườ? con của nước non
Trăm năm nhân - nghĩa được vuông tròn
Khuất bóng sao khuê về t?ên tổ
Ngàn năm danh g?á mốc vàng son”.
Cháu kính yêu bác!
Tác g?ả: Ma? Đức Dũng
(Quận Tân Phú, Tp. Hồ Chí M?nh)