(ĐSPL) - Ai đời, làm bố đêm hôn con khóc anh lại đánh con, còn bóp cổ để cho nó im “Im mồm cho tao nhờ, ban ngày đi làm kiếm tiền mua sữa cho mày mệt rồi, tối về lại ngoạc cái mồm ra thế à?”. Tôi rất đau nhưng vẫn phải lao vào can ngăn anh, tôi sợ anh cứ thế con tôi sẽ chết ngạt.
Tôi năm nay 28 tuổi, còn chồng tôi 33. Chúng tôi quen và tìm hiểu nhau chưa được 3 tháng thì đã kết hôn. Tới giờ tôi mới dám khẳng định “cuộc hôn nhân của chúng tôi quá vội vàng”.
Ngày mới lấy nhau tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác về gia đình chồng, tôi luôn luôn bị ám ảnh bởi lối sống ích kỷ tới quá mức của gia đình họ. Hạ sinh đứa con đầu lòng, tôi đã rất phấn khởi, cứ nghĩ chồng mình sẽ vui và chiều chuộng. Nhưng mọi việc hoàn toàn ngược với những gì tôi nghĩ.
Nằm trong bệnh viện với sự cô đơn, mệt mỏi thấy người ta có chồng, gia đình chồng quan tâm và chăm bẵm mà tôi ứa nước mắt. Cầm điện thoại gọi điện cho chồng để tìm niềm an ủi thì anh gắt gỏng “Đã đẻ chưa? Sao mà cứ ầm ĩ lên như vậy? Tôi mệt lắm, tôi nằm ngoài này lúc nào đẻ xong thì gọi cho tôi”. Tôi có mơ cũng không nghĩ đến một người chồng vô tâm như anh, ai đời đưa vợ đi đẻ lại nằm ngoài hành lang để ngủ, chỉ khi tôi cần gì gọi thì anh ta mới vào với thái độ bực tức.
Tối hôm ấy, 11h chồng tôi vẫn còn tiếp tục nói tôi, tôi không chịu được nữa nên đã đập cốc nước và 2 vợ chồng đánh nhau (Ảnh minh họa). |
Còn bố mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói, họ mặc kệ chẳng quan tâm gì tới con dâu đẻ hay làm gì. Có thể nói tôi không nhận được sự chăm sóc nào từ chồng và gia đình. Suốt 5 ngày nằm viện tôi đã khóc rất nhiều, những người xung quanh đưa con đi đẻ, họ thấy thế cũng thương cảm cho tôi, nên đôi lúc họ giúp tôi mua cái này cái kia.
Vì khó sinh nên tôi phải đẻ mổ. Mổ xong lại nhiễm trùng nên phải khâu đi khâu lại đến 3 lần với biết bao đau đớn. Nhưng chồng tôi cũng chẳng quan tâm là mấy, anh ta cứ ừ ừ gật gật một lúc xong lại đi đâu mất, tới khi bác sĩ cáu gắt anh ta mới chịu ngồi bên vợ với sự hậm hực ra mặt.
Thời gian ở cữ, tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, tính cách chồng tôi bất thường. Nhiều lúc giận quá tôi nói “Lẽ ra anh chưa lấy vợ thì đúng hơn”. Ai đời, làm bố đêm hôn con khóc anh lại đánh con, còn bóp cổ để cho nó im “Im mồm cho tao nhờ, ban ngày đi làm kiếm tiền mua sữa cho mày mệt rồi, tối về lại ngoạc cái mồm ra thế à?”. Tôi rất đau nhưng vẫn phải lao vào can ngăn anh, tôi sợ anh cứ thế con tôi sẽ chết ngạt.
Bố mẹ tôi mất sớm nên một mình tôi lao đao, bươn chải kiếm sống. Chị gái tôi lấy chồng, nhưng cuộc sống cũng khó khăn vất vả. Thời gian kiêng cữ chẳng ai chăm bẵm, nên tôi xuống cân rất nhanh. Ăn uống không đủ chất nên được 3 tháng tôi hết sữa nuôi con. Có thể nói đó là thiệt thòi của con tôi khi không đủ sữa mẹ, và tôi thêm phần vất vả khi chăm bé. Con tôi đề kháng kém nên hay ốm và thường xuyên đi bệnh viện. Những lúc như vậy chỉ mình tôi lo toan mọi thứ, chồng tôi không quan tâm gì. Nếu tôi nhờ vả hay nói anh lại gân cổ lên mắng tôi xa xả “đàn bà mất nết sai chồng”, “cô có quyền gì mà sai bảo tôi”,…
Đỉnh điểm của sự việc là hôm đó, vợ chồng tôi tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho cháu, vì nhiều việc nên tôi quên mua giấy vệ sinh. Khi chồng hỏi tôi nói là quên, anh trợn tròn mắt nhìn rồi nói tôi không ra gì. Anh chị tôi thấy vậy, can ngăn nhưng được thể anh mắng luôn cả chị tôi. Thế là họ bỏ về. Tối hôm ấy 11h chồng tôi vẫn còn tiếp tục nói, tôi không chịu được nữa nên đã đập cốc nước và 2 vợ chồng lao vào đánh nhau. Tôi đã viết đơn ly hôn nhưng mẹ chồng tôi van xin tôi đừng làm điều đó. Giờ tôi đang rất bối rối, mệt mỏi tôi không biết phải làm gì để vượt qua nỗi đau này đây?
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc vui lòng gửi về địa chỉ email: doisong@doisongphapluat.com |