(ĐSPL) – Ghê tởm hơn là ngày nào lên lớp tô? cũng phả? đố? mặt vớ? cô ta – một đứa con gá? nhà quê, mặt mũ? h?ền lành mà sao dám cả gan t?nh-khong-v?-t?nh-duc-a8009.html">phá vỡ hạnh phúc g?a đình của ngườ? khác.
Vớ? k?nh ngh?ệm sống non nớt của một cô gá? vừa bước qua tuổ? 20, vẫn cho rằng ngoạ? tình là chuyện hoàn toàn bình thường, thậm chí chuyện một bác 60 sánh bước bên cô bồ trẻ vừa tròn 18 cũng không có gì quá khủng kh?ếp như th?ên hạ vẫn hay xì xèo bán tán. Một hay nh?ều ngườ? ngoạ? tình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế g?ớ? cả, tô? – con bé lớn lên trong sự bao bọc của bố mẹ vẫn yên tâm nghĩ như thế.
Thế nhưng cuộc đờ? vốn dĩ không bằng phẳng như ngườ? ta vẫn tưởng, bên trong những vỏ bọc đẹp đẽ đô? kh? lạ? là những câu chuyện đau lòng. Tô? đã luôn tự hào vì mình có một ngườ? bố mẫu mực, hết lòng yêu vợ thương con nhưng g?ờ đây ý nghĩ đó trong tô? không còn nữa. Bố tô? là một ngườ? đàn ông ngoạ? tình, càng đau lòng hơn kh? nhân tình của ông lạ? là ngườ? bạn học cùng lớp đạ? học vớ? tô?.
Nếu tháng trước, không bị đám bạn lô? kéo vào quán karaoke gần trường thì tô? không thể b?ết được cá? sự thật k?nh th?ên động địa k?a. Vừa bước vào quán tô? đã gặp ngay cô bạn tươ? cườ? dướ? quầy lễ tân. Cô ta nó? gì đó vớ? ngườ? quản lý rồ? bước vộ? lên tầng 4, đ? vào phòng hát số 401 ngay sát phòng của chúng tô?.
Tô? không muốn sống thêm bất kỳ ngày nào vớ? sự thật khủng kh?ếp này.
Hát hò được một lúc thì tô? ôm bụng chạy ra nhà vệ s?nh. Bỗng g?ật mình vì nhác trông thấy dáng một ngườ? đàn ông g?ống y như bố mình đ? vào phòng sát bên. “Bố mình có bao g?ờ đến mấy chỗ ầm ĩ, tố? tăm này bao g?ờ đâu nhỉ?” – tô? vừa tự hỏ?, vừa l?nh cảm thấy có đ?ều không hay sắp xảy ra.
Như có một sự xu? kh?ến nào đó, tô? nhón chân thật khẽ, nhẹ nhàng hé cửa để g?ả? đáp sự tò mò của bản thân xem ngườ? đàn ông k?a có phả? là bố mình không? Những gì h?ện ra trước mắt như một cú đánh chí mạng vào tâm trí tô? lúc đó: trong căn phòng vớ? ánh sáng đỏ lờ mờ, bố nằm gố? đầu trên đù? cô bạn tô?, ha? ngườ? không hát hò gì mà chỉ cườ? nó? rúc rích vớ? nhau ra đ?ều vu? vẻ lắm. Tô? chạy vộ? ra khỏ? quán, mặt mũ? đờ đẫn như ngườ? mất hồn. Bố tô? ngày thường ngh?êm chỉnh lắm cơ mà, chưa bao g?ờ ông có những hành động lơ? lả đến vậy. Kể từ g?ây phút ấy, hình tượng tốt đẹp về bố vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh thủy t?nh sắc nhọn cứa vào tâm trí tô?.
Thì ra bấy lâu nay, những yêu thương g?ữa bố và mẹ trước mặt tô? chỉ là một vở d?ễn. Mẹ b?ết bố có nhân tình ở bên ngoà? nhưng dường như sự cam chịu và mong muốn g?ữ gìn g?a đình êm đẹp đã buộc bà phả? nhắm mắt cho qua tất cả mọ? chuyện. Âm thầm chịu đựng bao nh?êu ngày tháng qua, mẹ chẳng hề để lộ nỗ? buồn trước mặt anh em tô?. Càng nghĩ đến đ?ều đó, tô? càng oán trách bố mình – ngườ? đã dày vò, đầy đọa tâm trí mẹ bao ngày tháng qua.
Ghê tởm hơn là ngày nào lên lớp tô? cũng phả? đố? mặt vớ? cô ta – một đứa con gá? nhà quê, mặt mũ? h?ền lành mà sao dám cả gan phá vỡ hạnh phúc g?a đình của ngườ? khác. Tô? không h?ểu đứa con gá? đó toan tính gì ở ngườ? đàn ông đáng tuổ? bố mình nữa. Tô? không muốn sống thêm bất kỳ ngày nào vớ? sự thật khủng kh?ếp này. Bố - mẹ và cả đứa con gá? k?a sẽ nghĩ gì kh? b?ết được mố? quan hệ gần gũ? g?ữa chúng tô?? Lúc này nếu mất toàn bộ trí nhớ có lẽ sẽ tốt hơn cho tô? rất nh?ều...
L?nh (Hà Nam)