Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Tử tù giết người tình đồng tính tâm sự chuyện trong tù

(DS&PL) -

Dương cúi gằm mặt lí nhí, làn da trắng xanh như nhợt nhạt hơn, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt trào ra.

Dương cú? gằm mặt lí nhí, làn da trắng xanh như nhợt nhạt hơn, đô? mắt đỏ hoe, những g?ọt nước mắt không ngăn được sau bao tháng ngày b?ệt g?am không có ngườ? trò chuyện cứ tuôn ra...

Cánh cửa phòng b?ệt g?am mở ra, nhìn khuôn mặt non nớt của Nguyễn Văn Dương, thật khó ngờ đây lạ? là một kẻ đã ra tay g?ết ngườ? tàn độc.

Nguyễn Văn Dương trong trạ? g?am  

Sa vào mố? tình đồng tính vì t?ền

Nguyễn Văn Dương (SN 1990, trú tạ? xã Tân Dân, TX Chí L?nh, Hả? Dương) thú nhận vớ? chúng tô?, anh ta không phả? là ngườ? đồng tính. S?nh ra ở Hả? Dương, trong một g?a đình bố mẹ đều làm nông ngh?ệp. Lên cấp 3, Dương bắt đầu học hành sa sút, ham mê đ?ện tử, rồ? bỏ học. Không t?ền, không v?ệc làm, Dương lang thang ra Quảng N?nh làm thuê trong một nhà hàng ở Bã? Cháy. Được một thờ? g?an, không chịu nổ? cực khổ, Dương lạ? bỏ v?ệc ra Móng Cá?. Trong lúc đang lang thang đ? tìm v?ệc làm ở đây, hắn gặp anh Trần Chí Thảo (SN 1978 ở TP Sóc Trăng, tỉnh Sóc Trăng), là ông chủ chuyên “đánh” các hàng đầu mố? từ Nam ra Móng Cá? đưa sang Trung Quốc. Anh Thảo cho hắn ăn, cho hắn t?ền và nó? rằng muốn nhận hắn vào làm v?ệc.

Kh? đ? vớ? anh Thảo, Dương mớ? b?ết ngườ? đàn ông dáng to cao, da ngăm đen đầy vẻ nam tính này lạ? là ngườ? đồng tính. Dù không thuộc thế g?ớ? này, Dương vẫn chấp nhận qua lạ? vớ? anh Thảo để mo? t?ền. Ngày 10/12/2011, anh Thảo rủ hắn ra Móng Cá? chơ? và quan hệ đồng tính. Quá trình ở cùng vớ? anh Thảo, Dương b?ết anh Thảo có nh?ều t?ền, xe máy đẹp, nên nảy s?nh ý định g?ết anh Thảo để lấy tà? sản. Ngày 12/11/2011, kh? anh Thảo từ trong phòng trọ đ? ra cửa không để ý, Dương đ? phía sau dùng dao nhọn đâm vào nách trá? anh này. Bị đâm bất ngờ, anh Thảo bỏ chạy thì bị Dương đuổ? theo đâm l?ên t?ếp đến chết. Hắn lấy chăn phủ kín xác nạn nhân, sau đó thay quần áo, lục soát lấy 450.000 đồng, 2 đ?ện thoạ? d? động và xe máy của anh Thảo rồ? phóng về Hả? Dương trốn vào căn chò? ngoà? cánh đồng, nhịn đó? và nhổ trộm khoa? sống để ăn. Nhưng tộ? ác của hắn đã sớm bị phát h?ện. 

Lờ? sám hố? muộn màng 

Cuố? năm 2011, Dương được đưa vào trạ? g?am ở chung vớ? tử tù Nguyễn Văn Hả? (SN 1958, trú tạ? phường G?a Sàn, TP Thá? Nguyên) - một kẻ buôn ma túy khét t?ếng. Hơn 6 năm trong tù, b?ết chắc mức án tử hình đã tuyên, vậy mà Hả? vẫn g?ật mình hàng đêm mỗ? kh? nghe t?ếng cửa sắt lách cách mở. “Mở mắt thức dậy nhìn thấy ánh sáng, mớ? chắc chắn rằng mình còn sống thêm được ngày nữa”, Hả? chậm rã? nó?. 

Hả? là tên xã hộ? đen khét t?ếng mà còn sợ mức án tử hình đến thế, nên vớ? một kẻ non nớt như Dương, nỗ? sợ được nhân lên gấp nh?ều lần. Dù ha? năm đã trô? qua, nhưng ám ảnh về hành động mất nhân tính đó chẳng kh? nào hết. Mỗ? kh? màn đêm buông xuống, gương mặt anh Thảo lạ? h?ện về trong trí tưởng tượng của Dương kh?ến hắn mất ngủ tr?ền m?ên. Dương bị ám ảnh lúc anh Thảo kêu cứu, van x?n hắn đừng g?ết anh, nhưng vì sợ để anh Thảo sống thì hắn sẽ bị phát h?ện nên Dương cố g?ết anh bằng được. “Em sợ lắm”, Dương cú? gằm mặt lí nhí, làn da trắng xanh như nhợt nhạt hơn, đô? mắt đỏ hoe, những g?ọt nước mắt không ngăn được sau bao tháng ngày b?ệt g?am không có ngườ? trò chuyện cứ tuôn ra...

Trung tá Nguyễn Văn Sắc kể, như các tộ? nhân mang án tử khác, Hả? và Dương thường ngủ vào ban ngày. Buổ? tố? nếu mệt thì ngủ t?ếp ngay sau bữa cơm ch?ều. Còn từ sau 22h thì tất cả các tộ? nhân đều thức… 

Ngày nào cũng vậy, Hả?, Dương cùng thức dậy lúc 6h. Công v?ệc đầu t?ên là tập thể dục, đặc b?ệt là xoa bóp cho cá? chân bị cùm. “Nếu không làm vậy, thì chẳng bao lâu chân sẽ bị teo đ? do không được vận động”, Hả? nó?. Mọ? công v?ệc vệ s?nh cá nhân d?ễn ra nhanh chóng trên ch?ếc g?ường x? măng. Tớ? khoảng 7h, có ngườ? phục vụ (là một phạm nhân khác có án nhẹ hơn) thu dọn phòng và lấy ph?ếu ăn. Sau bữa ăn, hầu hết thờ? g?an còn lạ? là nằm, ngồ?, nhớ, nghĩ và sợ hã?... “Mỗ? lần nghĩ lạ? hành động tàn ác của mình, em rất hố? hận, không h?ểu sao lúc ấy mình lạ? ra tay lạnh lùng như thế. Mẹ em khóc nh?ều lắm. Nghĩ đến ngày không còn trên thế g?an này, em chỉ x?n tạ tộ? vớ? g?a đình anh Thảo và vớ? mẹ của em. X?n bà hãy tha thứ cho đứa con bất h?ếu”, Nguyễn Văn Dương bật khóc.

Theo báo GTVT

Tin nổi bật