Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Top 10 bài thơ hay và ý nghĩa viết báo tường nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Bên cạnh những bó hoa tươi thắm, những tấm thiệp xinh xắn thì những bài thơ sâu sắc cũng là món quà ý nghĩa để chúc mừng thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 đang tới gần, các trường học đã bắt đầu phát động những phong trào để đón chào ngày lễ đặc biệt này. Làm báo tường là một trong những hoạt đông ý nghĩa chào mừng ngày 20/11.

Một tờ báo tường xuất sắc sẽ mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị và thực hiện. Bên cạnh việc phải đảm bảo hình thức của tờ báo thật sáng tạo và đẹp mắt, một sản phẩm báo tường độc đáo cũng cần phải có nội dung thật sâu sắc và ý nghĩa.

Thông thường các tờ báo tường sẽ bao gồm các bài thơ ý nghĩa, những bài viết ấn tượng do học sinh gửi gắm và những mẩu chuyện cười hài hước. Những bài viết ý nghĩa nên xuất phát từ tấm lòng của học sinh, tuy nhiên để có thể sáng tác ra một bài thơ hay thì không hề đơn giản.

Những bài thơ hay như món quà tinh thần cao quý thay lời muốn nói gửi đến thầy cô. Ảnh minh họa

Dưới đây là một số gợi ý về thơ làm báo tường ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 hay nhất, ý nghĩa nhất được tìm kiếm nhiều nhất thời gian qua, mời các bạn học sinh cùng tham khảo.

Nghĩa cô thầy mãi không quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của 1 thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.

Thầy và chuyến đò xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.

Người lái đò

Một đời người - một dòng sông...

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

"Muốn qua sông phải lụy đò"

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

Nắng ấm sân trường

Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương

Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng

Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng

Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng quơ.

Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ

Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa

Và cả gió cũng biết mê thơ nữa

Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.

Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm

Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít

Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít

Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh

Em ngồi yên uống suối mật trong lành

Thời gian như dừng trôi không bước nữa

Không gian cũng nằm yên không dám cựa

Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng

Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang

Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm

Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng

Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người…

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru

Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây

Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba

Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu

Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

Tuổi thơ em có một thời

Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn

Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

Thầy ru hết cả mê say

Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm

Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

Trong em hạt chữ xếp dày

Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường

Xin lời ru được dẫn đường em đi

(Con đường thầy ngỡ đôi khi

Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi

Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.

Nhớ cô giáo trường làng cũ

Bao năm lên phố, xa làng

Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê

Nhớ bài tập đọc a ê

Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ

Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ

Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.

Vở ngày thơ ấu lần xem

Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.

Tờ i nguệch ngoạc bút chì

Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề

Thương trường cũ, nhớ làng quê

Mơ sao được một ngày về thăm Cô!

Hoa và ngày 20/11

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy

Còn rung rinh sắc thắm tươi

20/11 ngày năm ấy

Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

Cô tôi mặc áo dài trắng

Tóc xanh cài một nụ hồng

Ngỡ mùa xuân sang quá

Học trò ngơ ngẩn chờ trông...

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...

Xuân sang, thầy đã bốn mươi

Mái tóc chuyển màu bụi phấn

Nhành hoa cô có còn cài?

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...

Tà áo dài trắng nơi nao,

Thầy cô - những mùa quả ngọt

Em bỗng thành hoa lúc nào.

Ươm Mầm

Học sinh như những chồi non

Nếu không chăm bẵm chỉ còn cây khô

May mà có các thầy cô

không quản khó nhọc chăm lo cho trồi

Giờ trồi đã lớn khôn rồi

Tình cô trồi sẽ trọn đời không quên.

Thầy cô

Thầy chính là những vì sao thắp sáng

Là đèn đường soi rạng lối em đi

Còn Cô là người mẹ hiền phú quí

Mà trời dành để dậy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần

Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy – Cô

Học trò bao nét điểm tô

Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng

Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh

Tung tăng biểu lộ ân tình

Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành

Bây giờ vài phút mỏng manh

Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy

Ngày vui nhà giáo sum vầy

Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau.

Vần thơ kính tặng thầy cô

Hôm nay nhân lễ hiến chương

Kính thầy, cô giáo thân thương vài dòng

Đơn sơ nhưng cả tấm lòng

Tôn sư trọng đạo vẹn tròn ý thơ

Bao năm kỷ niệm xa vời

Ơn thầy cô vẫn cả đời khắc ghi

Biết bao chuyến chở người đi

Bến bờ tri thức học kỳ nhiêu khê

Ân tình trải rộng bốn bề

Bước chân khởi nghiệp đi, về tương lai

Công lao dạy dỗ bao ngày

Nắn người, nắn chữ, miệt mài trò nên

Thầy cô như cha mẹ hiền

Nâng niu, dạy dỗ nghĩa tình bao la

Đã xưa cứ ngỡ hôm qua

Lời thầy, cô giảng bên tai nhớ đời

Thời gian là chuỗi ngày trôi

Vùng trời cổ tích cuộc đời bay cao

Nhìn thầy, cô lại nghẹn ngào

Nếp nhăn, tóc bạc đậm màu thời gian

Bao nhiêu khó nhọc gian nan

Chắp bao đôi cánh vững vàng tin yêu

Tuổi già đã xế tàn chiều

Nụ cười héo hắt, liêu xiêu thân gầy

Tuổi thơ trò trẻ thơ ngây

Đền đáp sao nổi công thầy với cô

Lớn khôn giờ đã nên người

Tìm trong ký ức một thời trôi nhanh

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam

Chút lòng thành kính xin dâng thơ này

Chúc cô, thầy khoẻ mạnh hoài

Vui vẻ hạnh phúc tràn đầy an nhiên

Bỏ qua nặng nhọc ưu phiền

Công danh sáng đẹp tin yêu cuộc đời

Vần thơ đã nói lên lời

Trường niên kính mãi cả đời không quên.

Lời cảm tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả

Để một lần nhớ lại mái trường xưa

Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa

Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng

Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua

Nhớ được điều gì được dạy những ngày xa

Áp dụng - chắc nhớ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ

Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi

Bài học đời đã học được những gì

Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ

Để cây đời có tán lá sum suê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê

Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt

Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.

Thủy Tiên (T/h)

Tin nổi bật