TIỄN NGƯỜI VÀO CUỐI MÙA THU
Rồ? mùa thu cuố? thoảng qua
Hà thành lặng khóc…Ngườ? xa mất rồ?!
Hơn thế kỷ, tựa mây trô?
Cờ Nam đỏ rực trên trờ? năm châu
Hồ Gươm tím lặng một màu
Hàng cây trút lá, cú? đầu…Ngườ? đ?
Quảng Bình nặng cuộc phân ly
Mưa rơ? như muốn níu ghì bước chân
Trường Sơn sương trắng xoay vần
Một thờ? oanh l?ệt quên thân vì đờ?
Con không dám khóc. Ngườ? ơ?
Mà cao nguyên cứ trắng trờ? mưa tuôn…
Huế, Sà? Gòn g?ó thổ? suông
Chợt nghe òa vỡ hồ? chuông cuố? cùng
Cao Bằng, Bắc Lạng đứng trông
Nú? rừng mã? đợ? Ngườ? không thấy về
Ngàn năm những nẻo đường quê
Mùa thu vẫn g?ữ lờ? thề xanh tươ? (*)
Ngườ? đ?…
Nào phả? xa xô?
Tấm lòng hóa nắng g?ữa trờ? quê hương.
(*) Mườ? lờ? thề danh dự của độ? V?ệt Nam Tuyên truyền G?ả? phóng quân đọc trong lễ thành lập ngày 22 tháng 12 năm 1944
Tác g?ả: Lê Hòa
(TP. Đà Lạt, Lâm Đồng)