(ĐSPL) - Tới ngày con tôi chào đời, không thể cứ nằm không mà ăn bám người ta, tôi bàn với chị tính đi làm. Thì chị ấy rủ tôi làm nghề như chị, công việc nhàn hạ mà tiền nhiều không phải lo vất vả.
Đã bao lần tôi muốn bỏ tất cả để đi đến một nơi thật xa, nơi chỉ có cuộc sống mới và họ không biết mình là ai. Rồi nghĩ tới lý do bắt đầu, chân không thể bước. Tôi như kẻ mù đường, không tìm thấy định hướng được cho tương lai của mình. Ai trong số các bạn đã từng mất đi phương hướng trong cuộc sống? Câu trả lời có lẽ đều "Đã từng ...".
Tôi, một cô gái năm nay đã 28 tuổi, với tuổi tôi bây giờ có lẽ nhiều người đã lấy chồng, có cho mình những đứa con ngoan ngoãn. Hay chí ít cũng đều thành đạt với công việc. Nhưng với tôi mọi thứ tưởng chừng như đơn giản đó tôi lại không có, thậm chí không thể có. Tôi cũng đã làm mẹ được 6 năm nhưng làm mẹ trong hoàn cảnh thật éo le. Đang độ tuổi tươi đẹp nhất của thời sinh viên thì tôi phát nhiện mình có thai.
Với tôi mọi thứ lúc đó như sụp đổ, tôi lo sợ khi người đàn ông khiến tôi ra nông nỗi đó từ chối nhận trách nhiệm về mình, hắn ta bỏ rơi tôi. Không biết nhờ cậy vào ai mà cái bụng tôi thì cứ mỗi ngày một lớn. Giờ chỉ còn gia đình mới có thể tha thứ và chấp nhận lỗi lầm của tôi. Vậy nhưng khi tôi nói ra sự thật, thay vì nhận được lời động viên, sự tha thứ thì bố tôi đánh và đuổi tôi ra khỏi nhà - Mày ngu thì mày chịu, lại còn dám vác mặt về nha?. Gia đình này không có cái loại con hư đốn như mày.
Tôi buồn nhưng không thể trách bố mẹ, sinh ra trong một gia đình nông thôn, nên việc không chồng mà chửa như tôi là điều quá kinh khủng. Tôi lên Hà Nội sinh sống, kiếm được một công việc đã cực kỳ khó khăn tôi lại đang bầu bí nên không nơi nào chịu nhận. Nhiều lúc tôi nghĩ mình sẽ tự tử để kết thúc kiếp này, may thay tôi gặp được một chị gái, chị ấy nghe hoàn cảnh về tôi xong thấy thương nên cho tôi về ở cùng. Chị ấy làm nghề mại dâm, ban đầu tôi cũng không muốn ở cùng nhưng vì bây giờ nghĩ cảnh mình tứ cố vô thân có người chịu giúp mình đã là may lắm rồi. Tới ngày con tôi chào đời, không thể cứ nằm không mà ăn bám người ta, tôi bàn với chị tính đi làm. Thì chị ấy rủ tôi làm nghề như chị, công việc nhàn hạ mà tiền nhiều không phải lo vất vả.
Ảnh minh họa. |
Thực ra tôi cũng biết cái nghề đó nó bạc với bị người đời xoi mói nhiều. Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để mất, đến gia đình cũng không cần tôi thì liệu ai chịu chấp nhận tôi bây giờ. Tôi đồng ý đi theo chị, vì dù sao tôi cũng phải nuôi con mình trưởng thành. Ban đầu hành nghề làm gái dù đã sinh con, nghỉ học nhưng được cái mác sinh viên trước đây với tôi cũng khá xinh nên kiếm được rất nhiều tiền.
Ban ngày tôi ở nhà trông con, đêm đêm tôi nhờ bà chủ trọ trông giúp để đi khách. Cứ thế tôi tiếp tục công việc này và tự nhủ khi con bé của tôi lên 3 tuổi thì tôi bỏ. Vì tôi không muốn con mình biết nó có một người mẹ nhơ nhuốc như vậy. Đã bao lần tôi muốn bỏ cuộc tất cả để đi đến một nơi thật xa, nơi chỉ có cuộc sống mới và họ không biết mình là ai. Rồi nghĩ tới lý do bắt đầu, chân không thể bước. Tôi như kẻ mù đường, không tìm thấy định hướng được cho tương lai của mình.
Khi con của tôi đến tuổi đi học, vì không muốn con bị đàm tiếu nên tôi có gọi điện về quê xin bố mẹ cho phép cháu được về sống với ông bà. Nhưng bố tôi không chấp nhận tôi và ngay cả đứa cháu ông cũng không chấp nhận nốt. Tôi đành gửi cháu vào trường cho đi học. Con của tôi từ bé vốn rất năng động, hay nói, hay cười. Nhưng từ khi cháu đi học về nó thay đổi hẳn tính nết, trầm lặng đi. Tôi gặng hỏi thì cháu cũng không trả lời.
Sau đó tôi có đưa con đi học, đưa con vào lớp tôi có đứng nấp ở sau cánh của để xem con mình ở lớp có chuyện gì. Nhưng con bé vừa vào lớp thì chúng bạn đã hò hét : - A chúng mày ơi, con hoang này vẫn dám tới lớp này. Tôi như chết lặng đi, hoá ra con tôi thay đổi vì ở lớp cháu phải hứng chịu những lời cay nghiệt, xa lánh từ bạn bè. Tôi thương con bao nhiêu thì lại càng hận bản thân mình bấy nhiêu.
Có những thứ khi quyết định trong dại dột để rồi giữ nó để hối hận cả đời Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ sống như này. Thương con, nhưng tôi lại không thể dứt ra khỏi cái nghề tai tiếng này. Sống trên đời chưa thể báo hiếu cho bố mẹ đã mang tội bất hiếu, giờ sinh con nhưng khiến con lại phải chịu cảnh miệt thị từ người đời. Tôi phải làm sao đây. Con đường hoàn lương của tôi liệu có thể có hay không?
(Ghi theo lời kể của bạn gái K.A (Hà Nội)
Xem thêm video:
[mecloud]E8RKjXN5ia[/mecloud]