Con gái lớn bị lừa bán sang Trung Quốc 3 năm, con gái thứ hai cũng biệt tích 7 năm, đó là khoảng thời gian bà Nguyễn Thị N. sống mà như chết. Bà đi khắp nơi tìm các con, hễ ai báo có tin tức của con, dù đêm hôm, mưa gió bà cũng lặn lội tìm đến. Mặc cho đôi chân rớm máu, sức lực cạn kiệt...
Nỗi đau khi hai con bị bán sang xứ người
Gặp bà Nguyễn Thị N. (SN 1950, Chương Xá, Cẩm Khê, Phú Thọ) vào một buổi chiều giữa tháng Bảy, nghe bà báo tin 2 cô con gái mất tích đã lâu vừa trở về, chúng tôi khóc cười cùng niềm hạnh phúc của bà. Cuối cùng thì nụ cười đã trở lại trên môi người mẹ nghèo suốt bao năm lặn lội kiếm tìm.
Bà N. nói chuyện với PV. |
Bà N. kể, hơn 20 năm trước cuộc sống của gia đình bà quá nghèo khó. Vì thế, Hoa – con gái lớn của bà (SN 1980) bỏ học đi làm thuê khắp nơi để có tiền phụ mẹ nuôi các em ăn học. Thế nhưng, khi Hoa đi xuống TP. Việt Trì (Phú Thọ) làm thuê được hơn 1 tháng thì bà không nhận được tin tức gì của con gái nữa.
“Năm đó con gái tôi mới có 17 tuổi, từ quê lên thành phố làm việc. Vài ngày sau nó gọi điện về cho tôi bảo: “Mẹ yên tâm con có việc làm rồi sẽ không để mẹ và các em phải chịu khổ nữa”, tôi chưa kịp hỏi thêm nó đã tắt máy. Từ đó tôi không còn nhận được tin tức gì của con gái.
Tôi cứ chờ 1 tháng, 2 tháng... không thấy con gái trở về, sức hèn, lực yếu tôi nhờ anh em đi tìm, nhưng cũng vô vọng. Thương con, sợ có điều không lành, tôi bán hết tài sản lên thành phố tìm con. Rồi tôi nghe người ta nói, nó đi theo vài người lên Sơn La làm ăn.
Hoa về nhà một thời gian thì hai chị em rủ nhau đi làm, họ bỏ mặc lời khuyên nhủ của người mẹ già để tiếp tục theo đuổi giấc mơ đổi đời. Bà N. kể: “Năm 2002, con Thuận nó đòi đi làm theo chị nó, vậy là 2 chị em nó dắt nhau lên mạn Sơn La kiếm việc làm. Khi đi tôi cũng rất lo lắng nhưng chúng nó quả quyết sẽ giúp mẹ thay đổi cuộc sống nghèo khó này, tôi đành chấp nhận để hai cô con gái mình đi làm ăn. Nhưng rồi, con Thuận đi và bị lừa bán sang Trung Quốc đến 7 năm trời”.
“Dù phải bán hết nhà cửa cũng tìm bằng được các con”
Sau 3 tháng đi làm, Hoa về thăm mẹ, thấy con gái về một mình bà N. sốt ruột hỏi : “Thuận đâu con?”, khi đó, cô nói: “Em bận không về được”. Dù thế, linh cảm của người mẹ cho thấy có điều chẳng lành. Sau đợt đó, bà liên tục gọi điện, nhưng không lần nào Thuận nghe máy.
“Hai chị em nó lên đấy buôn bán, chẳng hiểu sao con Thuận nghe theo lời một vài người bạn sang bên kia biên giới lấy hàng. Hơn 10 ngày không thấy tin gì của em gái, Hoa mới biết em gái mình đã bị lừa bán. Hoa sợ tôi sốc nên không dám nói sự thật, nó định một mình sang biên giới tìm em”, bà N. kể lại sự việc trong nước mắt.
Kể đến đây, bà N. cầm tấm ảnh của con gái thứ hai lên ngắm, bà bảo: “Ngày ấy dù có phải bán cả đất cát, nhà cửa đi tôi cũng phải tìm cho bằng được con gái. Bởi với tôi, con cái là tài sản duy nhất, không tìm được chúng nó có lẽ tôi đã chết lâu rồi. Giờ chỉ mong được sống thật khỏe mạnh bên các con”.
Được đoàn tụ với 2 cô con gái, bà N. như người chết đi sống lại, bà vui mừng đi khoe khắp làng trên xóm dưới. Bà động viên các con mình hãy quên đi quá khứ và làm lại từ đầu. Được sự động viên của mẹ, cả hai cô con gái sau đó đều tìm được công việc phù hợp để làm. Đi làm một thời gian, Hoa tích cóp được chút vốn nên quyết định mở một cửa hàng nho nhỏ, chị em bảo ban nhau làm ăn và xây dựng gia đình.
Mai Thu