(ĐSPL) - Bị mắc bệnh h?ểm nghèo ở tuổ? 31, lúc còn bao nh?êu dự định và ước mơ còn dang dở, chị vẫn tham g?a tích cực vào các công tác từ th?ện, hoạt động tích cực trong dự án gây quỹ phòng chống và ngh?ên cứu ung thư. Nữ thạc sĩ trẻ Khánh Thương được bạn bè gọ? vớ? cá? tên đầy trìu mến là “ngườ? thắp lửa yêu thương”.
Tình yêu không b?ên g?ớ?
Ấn tượng đầu t?ên Khánh Thương để lạ? cho ngườ? t?ếp xúc vớ? chị là dáng ngườ? nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu và đô? mắt b?ết cườ? luôn sáng long lanh. S?nh ra trong một g?a đình nông thôn nghèo khó và đông anh em tạ? Hà Tây (cũ), chị luôn đồng cảm và mang trong mình một tấm lòng sẻ ch?a vớ? những mảnh đờ? bất hạnh. Chị được nh?ều ngườ? b?ết đến vì có thâm n?ên vớ? các hoạt động từ th?ện ngay từ thờ? còn là s?nh v?ên. Cùng vớ? những ngườ? bạn có chung chí hướng, chị đã lập nên nhóm từ th?ện Free Hugs Group và có nh?ều chương trình từ th?ện tạo được t?ếng vang trong xã hộ?. Những hoạt động th?ết thực mà nhóm từ th?ện của chị thực h?ện đã đem đến n?ềm hy vọng cho rất nh?ều mảnh đờ? bất hạnh trong xã hộ? và g?úp họ có thêm n?ềm t?n vào cuộc sống.
Sau kh? ra trường và nhận được học bổng sang Austral?a theo học thạc sĩ, chị vẫn bám sát các hoạt động của nhóm từ th?ện và cũng tham g?a rất tích cực vào công tác tình nguyện cho các tổ chức phòng chống ung thư tạ? Úc. Chị đã v?nh dự được Hộ? đồng Ung thư Austral?a tuyên dương là trưởng nhóm xuất sắc trong ch?ến dịch gây quỹ phòng chống, ngh?ên cứu ung thư “Daffod?lday” và “P?nk R?bbon Day” và được bạn bè ở đây rất mực yêu mến.
Nụ cườ? luôn thường trực trên khuôn mặt của ngườ? phụ nữ ung thư
Cũng chính tạ? mảnh đất trờ? tây này, chị đã gặp anh Aaron Thaan, ngườ? cùng chị v?ết nên câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chị đã có ấn tượng tốt vớ? ngườ? đàn ông ngoạ? quốc có tính cách hà? hước và khuôn mặt h?ền hậu. Sau nh?ều lần t?ếp xúc và h?ểu hơn về con ngườ? của anh, chị càng cảm mến và nảy s?nh những tình cảm đặc b?ệt. Chị kể rằng tình yêu cứ thế nảy nở g?ữa ha? ngườ? lúc nào không b?ết cho đến kh? anh chị cảm nhận được ha? trá? t?m đều có chung một nhịp đập thì ha? ngườ? quyết định nắm tay nhau đ? đến hết cuộc đờ?. Thế nhưng bất hạnh lạ? ập đến kh? sau lễ ăn hỏ? tạ? Hà Nộ? một ngày, chị nhận được t?n mình đã bị ung thư vú g?a? đoạn ba. Bốn năm yêu nhau trong xa cách, những tưởng tình yêu của mình sẽ có một cá? kết có hậu là đám cướ? hạnh phúc nên kh? nhận được t?n sét đánh chị bật khóc nức nở. Chị khóc cho số phận không may mắn của mình, khóc cho tình yêu chưa trọn vẹn và khóc cho những dự định còn dang dở. Sau một hồ? suy nghĩ vì không muốn trở thành gánh nặng cho anh và mong muốn ngườ? mình yêu có một cuộc sống tốt đẹp hơn chị đã nghĩ đến v?ệc huỷ cướ? và rờ? Úc về V?ệt Nam để chữa bệnh.
Kh? b?ết t?n chị bị bệnh, anh Aaron cũng không cầm được nước mắt và sự bàng hoàng. Anh không đồng ý đề nghị ch?a tay của chị mà ngược lạ? từ đó luôn đồng hành cùng ngườ? yêu trong mọ? hoàn cảnh. Chị bảo tình yêu sâu đậm sau 4 năm vẫn nồng nàn và mãnh l?ệt như ngày đầu của anh đã kh?ến chị không thể huỷ cướ?. Anh chị đã nắm tay nhau vượt qua mọ? rào cản khác b?ệt về ngôn ngữ, văn hóa của ha? quốc g?a, vượt qua sự trớ trêu của số phận để nắm tay nhau đ? đến hết cuộc đờ? bằng một đám cướ? hạnh phúc.
Chị Khánh Thương hạnh phúc bên ngườ? chồng ngoạ? quốc
Vì ch? phí chữa trị ở Úc quá đắt đỏ nên anh chị quyết định trở về V?ệt Nam để tìm k?ếm hy vọng mớ?. Luôn đồng hành cùng chị nên anh đã x?n nghỉ v?ệc ở Austral?a để sang V?ệt Nam chăm sóc chị trong quá trình đ?ều trị và g?úp chị hoàn thành những dự định còn dang dở. Vậy là từ đó bên cạnh chị luôn có sự xuất h?ện của anh, ngườ? sẵn sàng làm tất cả vì ngườ? phụ nữ anh yêu.
Sứ g?ả của những bệnh nhân ung thư vú
Dù phát h?ện ra bệnh ở g?a? đoạn muộn và đã trả? qua một khoảng thờ? g?an nặng nề nhưng chị chưa bao g?ờ hết hy vọng và cho phép mình buông xuô?. Trở về nước cuố? năm 2012 chị vẫn đều đặn lên g?ảng đường truyền đạt k?ến thức cho s?nh v?ên khoa báo chí của trường đạ? học Khoa học Xã hộ? và Nhân văn và bận rộn vớ? các dự án gây quỹ phòng chống và ngh?ên cứu ung thư. Kh? b?ết t?n chị mắc bệnh, bạn bè, ngườ? thân và các học s?nh của chị đã luôn bên cạnh an ủ?, động v?ên. Trên facebook của chị tràn những lờ? thăm hỏ?, những lờ? chúc chị mau khỏ? bệnh. Các s?nh v?ên của chị còn lập nhóm KT’Love Team (ek?p chụp ảnh không chuyên) vớ? một mục đích duy nhất là “chung tay đem lạ? cuộc sống cho cô Khánh Thương”, ch? phí mà nhóm thực h?ện được sẽ được chuyển vào tà? khoản g?úp đỡ chị trong v?ệc khám, chữa bệnh. Nhóm bạn trẻ hy vọng cộng đồng sẽ cùng chung tay vớ? họ để “ngườ? luôn thắp lửa yêu thương” còn lạ? vớ? đờ?.
Kể từ kh? trở về V?ệt Nam, căn nhà nhỏ trên phố Hạ Đình (Thanh Xuân, Hà Nộ?) của chị cũng ngh?ễm nh?ên được tận dụng để trở thành phòng làm v?ệc cho các tình nguyện v?ên. Để thực h?ện những dự định còn dang dở, chị dành mọ? thờ? g?an rảnh rỗ? để đọc, dịch sách báo, tà? l?ệu l?ên quan đến căn bệnh h?ểm nghèo của mình và tìm gặp các chuyên g?a để trao đổ? thông t?n. Chị dự định sẽ sớm cho ra cuốn sách chuyên nó? về ung thư vú và xây dựng dự án truyền thông gây quỹ cho bệnh nhân mắc phả? căn bệnh h?ểm nghèo này. Chị không khỏ? tự hào đã xây dựng được độ? ngũ tình nguyện v?ên đông đảo, đó là gần 40 ngườ? chuyên dịch tà? l?ệu l?ên quan đến bệnh ung thư vú và hàng trăm tình nguyện v?ên khác là các s?nh v?ên y, dược trên địa bàn Hà Nộ?.
Không ít những bệnh nhân đồng cảnh ngộ kh? được nghe kể về chị đã tìm đến để được nghe chị sẻ ch?a và học hỏ? k?nh ngh?ệm chống chọ? vớ? căn bệnh quá? ác. Chính những lờ? động v?ên th?ết thực và tình cảm chân thành của chị đã g?úp họ vượt qua được khủng hoảng tâm lý để sống lạc quan và có hy vọng vào cuộc đờ?. Đố? vớ? Khánh Thương thì đó là thành công lớn nhất mà chị nhận được. Chị tâm sự rằng những bệnh nhân kh? mắc bệnh ung thư thường dễ suy sụp và mất n?ềm t?n vào cuộc sống. Họ mong muốn có ngườ? h?ểu và lắng nghe những tâm sự của mình và cũng mong muốn tìm ra lố? thoát cho căn bệnh h?ểm nghèo. Và g?úp đỡ họ vượt qua những khó khăn cả về thể chất lẫn tâm lý là v?ệc chị cố gắng thực h?ện.
Chỉ sợ thờ? g?an không đợ? Nh?ều ngườ? không khỏ? cảm phục kh? đố? mặt vớ? căn bệnh quá? ác chị vẫn luôn động v?ên chính mình và dũng cảm vượt qua mọ? khó khăn để g?úp đỡ những ngườ? cùng cảnh ngộ. Chị bảo mình còn nh?ều dự định, nhưng chỉ sợ rằng thờ? g?an sẽ không chờ đợ?. Chạy đua vớ? thờ? g?an để đem n?ềm t?n sống đến cho những số phận không may mắn là cách g?úp đờ? rất r?êng mà ngườ? phụ nữ trẻ ấy theo đuổ?. |
Loan Thanh