Báo Pháp Luật Việt Nam dẫn thông tin từ Sputnik cho biết, hệ thống S-400 Triumf là hệ thống phòng không tầm trung và tầm xa được thiết kế để “bảo vệ hiệu quả cao các cơ sở quan trọng khỏi các cuộc tấn công bằng bất kỳ vũ khí khí động học và đạn đạo nào trong điều kiện chiến đấu và trong môi trường tác chiến điện tử”.
Đây là phiên bản phát triển của tổ hợp S-300PM2 Favorit của Liên Xô, với cấu trúc tương tự như “người tiền nhiệm” nhưng có những cải tiến sâu hơn về các thiết bị điện tử, giúp người sử dụng có thể tùy chỉnh các tên lửa mang theo nhằm tăng khả năng tác chiến chống lại các loại mục tiêu.
Hệ thống S-400 duyệt binh ở Nga. Ảnh: Reuters
Được biết, hệ thống S-400 Triumf bắt đầu được thử nghiệm ở căn cứ Kasputin Yar vào tháng 2/1999 và từ năm 2007 đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ bảo vệ bầu trời nước Nga.
Hệ thống S-400 Triumf gồm trung tâm điều khiển - chỉ huy với tổ hợp radar, tối đa 6 hệ thống tên lửa phòng không (mỗi hệ thống có radar riêng) và tối đa 12 bệ phóng với 2 loại tên lửa phòng không.
Bên cạnh đó, hệ thống này còn có thể được trang bị radar toàn cảnh và tháp anten di động. Thời gian chuyển trạng thái từ hành quân sang sẵn sàng chiến đấu không quá 15 phút.
Tất cả các phương tiện chiến đấu của S-400 Triumf đều được đặt trên khung gầm xe vận tải quân sự và có hệ thống cung cấp điện, tham chiếu địa hình, thông tin liên lạc và hỗ trợ sự sống hoạt động tự động.
Hệ thống này có phạm vi phát hiện mục tiêu lên tới 600 km, tấn công các mục tiêu khí động học di chuyển với tốc độ 4800m/s (17.280 km/h) ở khoảng cách lên tới 380km trong phạm vi độ cao 5 - 30.000 m.
Hệ thống tiêu diệt mục tiêu tên lửa đạn đạo ở độ cao lên tới 60.000m. Đặc biệt, S-400 Triumph có thể tác chiến trong mọi điều kiện địa hình, thời tiết, trong môi trường có nhiễu cường độ mạnh và chế áp điện tử cao, theo thông tin trên báo Công An Nhân Dân.
Thông thường, một tiểu đoàn S-400 thường biên chế: xe radar trinh sát, xe đài điều khiển hỏa lực và 8-12 xe mang bệ phóng tên lửa. Mỗi xe mang bệ phóng mang theo 4 quả đạn tên lửa đặt trong ống bảo quản (thời hạn tới 15 năm). Hệ thống này được thiết kế để phóng nhiều loại tên lửa có tầm bắn khác nhau.
Hệ thống S-400 Triumf có khả năng tác chiến trong mọi điều kiện địa hình, thời tiết, trong môi trường có nhiễu cường độ mạnh và chế áp điện tử cao. Ảnh: Sputnik
Một trong những đặc tính khiến S-400 trở thành hệ thống tên lửa "độc nhất vô nhị" trên thế giới là nó có khả năng cùng lúc giám sát 300 mục tiêu khác nhau và bắn hạ 36 mục tiêu chỉ bằng một lần phóng.
Những mục tiêu mà tên lửa S-400 có thể tiêu diệt là các thiết bị bay, máy bay không người lái, tên lửa đạn đạo chiến thuật, tên lửa hành trình, máy bay do thám, máy bay chiến lược và chiến thuật có tầm hoạt động không quá 3.500km và tốc độ bay tối đa 4,8 km/s.
Ngoài ra, S-400 nổi trội ở khả năng cơ động. Hệ thống này cũng có thể tiến hành pháo kích với mục tiêu vượt đường chân trời, những mục tiêu không thể nhìn thấy trước radar nhưng thông tin về chúng có sẵn trong hệ thống.
Theo ông Sergei Druzin - Phó Tổng giám đốc phụ trách lĩnh vực phát triển khoa học và kỹ thuật của Tập đoàn sản xuất tên lửa phòng không Almaz-Antey, bộ chỉ huy của hệ thống, kết hợp với radar mạnh mẽ, sẽ cho phép quan sát tình hình trên không ở tầm xa, giúp đưa ra vấn đề và giám sát việc thực hiện chúng bằng những tổ hợp khác – S-300, “Pantsir”, cũng như những tổ hợp phòng thủ mặt đất khác.
Kho vũ khí của S-400 bao gồm một số loại tên lửa phòng không dẫn đường được thiết kế cho một phạm vi hủy diệt nhất định. Trong đó, tên lửa tầm gần yếu nhất hoạt động ở cự ly lên tới 15km còn tên lửa tầm trung ở cự ly lên tới 40km và tên lửa tầm xa ở cự ly từ 150km đến 250km.
Theo thông tin trên VietNamNet, một đặc điểm nổi bật khác của tổ hợp S-400 là khả năng chống lại các cuộc tấn công công nghệ cao. Các biện pháp chống tác chiến điện tử cho phép radar Nebo-M của S-400 thay đổi tần số nhanh nhằm tránh việc bị làm nhiễu và cải thiện khả năng theo dõi mục tiêu di chuyển với tốc độ cao.
Không chỉ nổi bật với khả năng tác chiến điện tử, Bộ Quốc phòng Nga còn khẳng định, Nebo-M có khả năng chống lại các tiêm kích tàng hình hiện đại nhất, kể cả F-35 của Mỹ.
Cận cảnh radar Nebo-M của hệ thống phòng không S-400. Ảnh: RMD
Về bản chất, các máy bay chiến đấu tàng hình được phát triển để đối phó với các radar sử dụng tần số cao là C, X và K, vốn có khả năng cung cấp hình ảnh chính xác để các tên lửa hành trình xác định mục tiêu. Tuy nhiên, chúng lại bỏ qua các radar tần số thấp như L và S, bởi chúng không thể cung cấp dữ liệu chính xác để các hệ thống phòng không "khóa" mục tiêu.
Để giải quyết vấn đề này, Nebo-M sử dụng một lúc 3 mảng radar tần số khác nhau. Hai trong số này là radar tần số thấp, gồm Nebo SVU ở băng tần VHF và Protivnik G ở băng tần L, có nhiệm vụ chính là phát hiện sự hiện diện của tiêm kích tàng hình.
Mặc dù chúng không thể cung cấp chính xác hình ảnh và tọa độ cho các tên lửa hành trình nhưng khi được kết nối với radar Gamma S1 tần số X, Nebo-M có thể theo dõi máy bay tàng hình một cách hiệu quả, thậm chí là “khóa” mục tiêu.