Đóng

Nữ thiếu úy bốn lần góp mặt trong đội hình diễu binh: “Vinh quang của dân tộc, vinh dự đời quân ngũ”

  • Khánh Ngân
(DS&PL) -

Bốn lần tham gia diễu binh, Thiếu úy Quân nhân chuyên nghiệp Lê Thu Hương (SN 2000, quê Ứng Hòa, Hà Nội) luôn coi mỗi ngày tập luyện và giây phút bước qua lễ đài là vinh dự lớn lao của đời quân ngũ.

Trong đội hình khối nữ quân nhạc tại lễ diễu binh A80, Thiếu úy Quân nhân chuyên nghiệp (QNCN) Lê Thu Hương là một trong ba gương mặt trẻ được chọn từ lữ đoàn. Cao 1m64, đáp ứng tiêu chí hình thể và độ tuổi dưới 30, Hương lọt vào danh sách tuyển chọn khắt khe của Cục Quân lực, Bộ Tổng Tham mưu Quân đội nhân dân Việt Nam.

“Là một trong 3 nữ quân nhân được chọn tham dự A80 lần này, bản thân thôi thấy rất vinh dự, tự hào”, Hương nhớ lại.

Quyết định tuyển chọn ấy mở ra hành trình đặc biệt với cô gái quê Ứng Hòa, TP Hà Nội để rồi từ tháng 2/2024 đến nay, Hương đã bốn lần sải bước trong các sự kiện trọng đại: kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (A70), Triển lãm Quốc phòng quốc tế Việt Nam 2024, lễ diễu binh A50 tại TP.HCM và A80 tại Hà Nội.

Những ngày đầu bỡ ngỡ

Nhận nhiệm vụ ở khối quân nhạc, Thiếu úy Thu Hương không khỏi lo lắng xen lẫn những bỡ ngỡ. Công việc thường ngày của cô là chuyên môn kỹ thuật, ít gắn với việc diễu binh, diễu hành. Việc phải cầm dùi trống, tham gia đội hình hàng trăm người khiến cô gái trẻ vừa tự hào vừa thấy có chút áp lực.

 “Từ công tác chuyên môn, giờ chuyển sang môi trường tập luyện mới , các loại nhạc cụ mới khiến tôi ban đầu tôi cũng lo lắng. Tôi không biết liệu mình có đủ sức tập luyện, có theo kịp đồng đội hay không, nhưng với tinh thần quyết tâm cao nhất, tôi đã từng bước học hỏi được thêm nhiều bài học, kinh nghiệm quý báu”, Thiếu úy Hương chia sẻ.

 

Những ngày đầu làm quen với nhạc cụ, đôi tay chưa quen gõ trống, nhịp điệu thường chệch khiến cánh tay của Thiếu úy Hương mỏi nhừ. Theo Thiếu úy Hương, đánh trống trong diễu binh không đơn giản chỉ là giữ nhịp, mà phải dứt khoát, đều tay, chắc nhịp và đồng bộ tuyệt đối với cả đội hình.

Cùng với đó, việc ở đơn vị mới, sinh hoạt trong 1 tập thể đông người hơn rất nhiều đơn vị đang công tác của mình khiến Hương bỡ ngỡ pha lẫn là cảm xúc lạ lẫm. Sau 1 thời gian, mọi người đã thấu hiểu nhau hơn, mọi vui buồn đều chia sẻ bộc bạch cho nhau nghe như những thành viên trong gia đình. Có khó khăn nào mọi người đều động viên, giúp đỡ, cũng từ đó, tôi tự tin hơn để hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Những ngày dầm mưa, dãi nắng tập luyện

Mỗi kỳ diễu binh, Thiếu úy Thu Hương và đồng đội phải trải qua quãng thời gian tập luyện kéo dài khoảng 4 tháng. Mỗi ngày, từ sáng sớm đến chiều tối, hàng trăm chiến sĩ rèn bước chân đều, nhịp tay chuẩn, thể lực bền bỉ.

“Trong 4 lần đi, có 3 lần đúng vào mùa hè, nắng gay gắt nên việc tập luyện mất sức vô cùng. Đặc biệt A80 là đợt nắng nhất. Khi đi tập cho đợt A50 trong TP Hồ Chí Minh cũng nắng nhưng không gay gắt, oi bức như thời tiết miền Bắc. Có hôm nắng oi, khối chúng tôi được điều chỉnh giờ tập cho phù hợp. Nhưng khi hợp luyện toàn quân, không thể tránh khỏi việc đứng ngoài trời nhiều giờ. Có lúc, tôi không chịu nổi, đã từng ngất vì thể lực chưa đảm bảo”, Hương kể.

Song chính khó khăn ấy lại rèn luyện ý chí của cô gái đầy can trường. Được chỉ huy linh động sắp xếp thời gian, Thiếu úy Hương đồng đội động viên nhau vượt qua. Những buổi sáng, buổi chiều, ngoài tập đội hình, chị em còn tăng cường thể dục, rèn sức bền. Tối đến, họ rủ nhau đi bộ, vừa là “tập đi dạo”, vừa để quen nhịp bước, giúp bước chân thêm thuần thục.

 

“Khó nhất là tập dùi trống. Nếu chỉ cần một người lệch, cả hàng sẽ mất nhịp. Nhưng nhờ sự kiên trì, được chỉ huy hướng dẫn, đồng đội kèm tập thêm ngoài giờ, tôi dần quen. Đến nay, mỗi lần vào đội hình, tôi có thể đánh chắc tay, giữ nhịp chuẩn xác”, nữ thiếu úy chia sẻ.

Cũng theo Thiếu úy Hương, dù tập luyện vất vả nhưng tất cả mọi người đều có kỷ niệm đẹp và trân quý sau mỗi lần tập trung tập luyện. Ai cũng cố gắng để hoàn thành bài tập thật tốt để buổi diễu binh được diễn ra tốt đẹp nhất.

“Quyết tâm vượt nắng gắt, chúng tôi luôn bền bỉ, rèn luyện  và kết quả những ngày tập luyện chính là ngày chúng tôi diễu binh qua khán đài ngày chính thức”, Thiếu úy Hương chia sẻ.

Sống trong tình đồng chí

Đi tập luyện xa đơn vị, ban đầu Hương bỡ ngỡ. “Ở đơn vị tôi không đông người như vậy. Nhưng khi sang nơi tập, đông đồng chí, sinh hoạt chung, giao lưu, chia sẻ với nhau, tôi thấy mình hòa nhập rất nhanh. Mọi người coi nhau như người thân”, Hương kể.

Cô vốn dễ gần, hay cười nên nhanh chóng thân thiết với đồng đội. Những buổi sinh hoạt tập thể, những câu chuyện ngoài giờ, những tiếng trống rộn ràng dần gắn kết cả khối nữ quân nhạc thành một tập thể đoàn kết, đầy nhiệt huyết.

Trong bốn lần tham gia, A50 tại TP.HCM để lại cho Hương nhiều kỷ niệm sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cô được đặt chân tới thành phố mang tên Bác, được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt khi hàng vạn người dân đổ ra đường cổ vũ.

“Khi nhìn dòng người vẫy cờ, hô vang, chào đón đoàn diễu binh, tôi thật sự xúc động. Tôi cảm nhận rõ nhất tình quân dân gắn bó như cá với nước. Sự cổ vũ ấy khiến chúng tôi quên đi mệt nhọc, dù phải đi bộ nhiều cây số dưới nắng”, Thiếu úy Hương xúc động nhớ lại.

 

Còn lần A80 này, với nữ thiếu úy, đó là kỳ vọng lớn nhất. Sau nhiều tháng tập luyện gian khổ, cô háo hức chờ ngày chính thức để được sải bước trên Quảng trường Ba Đình, mang theo niềm tin yêu của nhân dân Thủ đô.

“Chưa bao giờ tôi thấy được lòng yêu nước, vui mừng, cổ vũ của nhân dân dành cho chúng tôi nhiều đến như vậy. Trong mỗi lần sơ duyệt, tổng duyệt, khi người dân trên tay cầm lá cờ đỏ thắm, đối với tôi đó chính là động lực lớn nhất để chúng tôi bước đều, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”, cô nói.

Vinh dự của người lính trẻ

Thiếu úy Hương chia sẻ, đã là quân nhân thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Với cô, mỗi lần tham gia diễu binh là một lần tự hào, bởi đó là nhiệm vụ quan trọng nhất của lực lượng quân đội trong những dịp lịch sử trọng đại. Sau mỗi đợt sơ duyệt, tổng duyệt, khi nhìn thấy người dân cầm cờ đỏ sao vàng, ánh mắt rạng rỡ dõi theo, Thiếu Hương lại thấy lòng mình thêm vững vàng, quyết tâm hơn.

“Đi xong bốn mùa diễu binh, lần nào tôi cũng thấy hào hứng và vinh dự. Tôi cảm nhận rõ lòng yêu nước, sự tin yêu của nhân dân dành cho quân đội. Mỗi lần bước qua lễ đài, tôi thấy như sống lại khoảnh khắc lịch sử khi Bác Hồ đọc Tuyên ngôn Độc lập 80 năm về trước”, Hương bày tỏ.

 

Với cô gái trẻ, đó không chỉ là trách nhiệm mà còn là động lực để tiếp tục phấn đấu, rèn luyện trong môi trường quân ngũ. Bốn lần tham gia diễu binh cũng là những thời gian Thiếu úy Hương phải xa gia đình. Với cô gái trẻ đó là quãng thời gian dài nhớ nhung, lo lắng cho người thân khi bản thân cô không thể kề bên chăm sóc.

“Mỗi lần nhận nhiệm vụ, tôi phải xa nhà 4 tháng nhân với 4 lần tham gia diễu binh. Xa nhà lâu ngày, tôi cũng nhớ mọi người rất nhiều, nhưng khi tập trung luôn đồng đội và chỉ huy động viên quan tâm nên cũng phần nào vơi bớt. Bản thân gia đình tôi cũng rất tự hào, vinh dự khi cô con gái của mình được góp phần nhỏ bé cho những sự kiện trọng đại của đất nước”, Thiếu úy Hương bộc bạch.

Niềm tin gửi gắm từ nhân dân

Điều khiến Thiếu úy Hương xúc động nhất chính là tình cảm của nhân dân dành cho lực lượng diễu binh. Ở mỗi chặng tập luyện, mỗi buổi tổng duyệt, trên đường phố đều có người dân dõi theo, cổ vũ mang lại cho Thiếu úy Hương cảm giác ấm áp khi đi “trong vòng tay nhân dân”.

Bốn lần tham gia diễu binh là bốn chặng hành trình đầy mồ hôi nhưng cũng tràn niềm tự hào của nữ thiếu úy trẻ. Với Hương, mỗi bước chân qua lễ đài không chỉ là sự rèn luyện, mà còn là minh chứng cho tinh thần thép của người lính và tình yêu Tổ quốc luôn rực cháy.

 

“Mỗi bước chân, mỗi nhịp trống vang lên là niềm tự hào vô cùng to lớn đối với bản thân tôi. Nhìn lá cờ đỏ thắm, nghe tiếng vỗ tay reo hò, tôi hiểu rằng mình không chỉ đang đi cho bản thân, cho đơn vị, mà còn gánh trên vai niềm tin của nhân dân cả nước. Chính điều đó giúp chúng tôi quên đi nắng gắt, quên đi mỏi mệt để bước tiếp". 

Thiếu úy Quân nhân chuyên nghiệp (QNCN) Lê Thu Hương

Những bước chân rắn rỏi, những nhịp trống chắc tay của Thiếu úy Lê Thu Hương và đồng đội sẽ hòa chung cùng khí thế của hàng vạn cán bộ, chiến sĩ trong ngày hội lớn của dân tộc. Với cô, vinh dự ấy không chỉ là niềm tự hào cá nhân mà còn là trách nhiệm thiêng liêng của người lính trẻ trong màu áo quân đội.

Trên thao trường, mồ hôi đã rơi nhiều, đôi khi cả những giọt nước mắt vì nắng gắt, vì mệt mỏi. Nhưng tất cả đều được đổi lấy bằng giây phút trang nghiêm khi đoàn quân đi qua lễ đài, mang theo niềm tin yêu và kỳ vọng của nhân dân. Đó cũng chính là phần thưởng cao quý nhất đối với người lính trẻ.

“Chúng tôi luôn tin rằng, phía sau mỗi bước chân diễu binh là tình yêu Tổ quốc, là lòng tự hào dân tộc, là sự cổ vũ không ngừng của đồng bào cả nước. Chính những điều đó đã tiếp sức mạnh để chúng tôi hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ”, Hương bày tỏ.

 

Tin nổi bật