Bị lừa tình trong một đêm sinh nhật
Sơn có vẻ yêu thương và tự hào về tôi. Anh khoe tôi với bạn bè và nói tôi là người yêu là vợ chưa cưới của anh. Bạn bè mừng cho anh đã yêu được cô gái xinh đẹp, ngoan hiền, là tôi. Tôi nửa mừng nửa vui. Tâm trạng không rõ ràng. Tôi không hiểu nổi mình nữa! Tôi vẫn chưa học được cách mánh khóe lừa trai của những cô gái đàng điếm thị thành. Tôi gọi điên về quê, nói dối là tôi đã có công ăn việc làm ổn định. Khi nào rảnh tôi sẽ về thăm quê. Mẹ vẫn khóc như mưa trên điện thoại. Bố thì vẫn gầm lên như hổ dữ. Vừa chán nản vừa sợ hãi, tôi thưa dần những cuộc gọi điện về quê, dù cho nỗi nhớ thương hay niềm ân hận vẫn đêm ngày khi đầy khi vơi, khi nóng bỏng sôi sùng sục khi nguội lạnh băng giá trong tâm trí tôi. Đường về nhà, tự nhiên mỗi ngày xa thêm mãi.
Một buổi sáng. Sơn bỏ học giữa chừng, phóng xe hớt hải đến chỗ tôi làm, nói tôi xin nghỉ làm một buổi để chuẩn bị cho một buổi tối rất trọng đại. Anh dẫn tôi đi mua một bộ đầm dự tiệc rất đẹp. Tôi thắc mắc không hiểu trọng đại đến đâu mà anh phải cầu kỳ đến thế. Sơn nửa kín nửa hở, mập mờ nói cho tôi nghe về một con người mà đã từ lâu anh rất muốn giới thiệu, chính xác hơn là muốn khoe tôi với anh ta. Anh ta là sếp của Sơn bây giờ. Ông chủ của một hệ thống bar, nhà hàng nổi tiếng ở Hà Nội. Đại gia của những đại gia. Một người Hà Nội rất là Hà Nội. Nghe Sơn quảng cáo vậy, tự nhiên tôi có ác cảm với người đàn ông xa lạ nọ. Tôi không muốn đi nhưng nể Sơn, thấy anh nhiệt tình sốt sắng nên không nỡ chối từ.
Cả ngày hôm ấy chúng tôi không làm gì chỉ lo chuẩn bị cho buổi tối trọng đại ấy. Sơn như đứng đống lửa như ngồi đống than. Còn tôi, không hiểu sao bỗng cảm thấy trong lòng bất an vô cùng. Cảm giác như có một cái gì đó, giống như tai họa đang lơ lửng trên đầu và sẵn sàng giáng xuống cuộc đời hai đứa! Mà linh cảm của tôi thì hiếm khi nào sai lắm!
Buổi tối mà Sơn nói là rất ư trọng đại ấy hóa ra là buổi sinh nhật sếp của Sơn. Anh ta tên Vinh, trạc 42, phong độ lịch lãm. Tôi chưa dự một buổi sinh nhật nào đông như thế. Cỡ đến vài trăm người. Toàn đại gia. Một bầy chân dài miên man đến nách, chuẩn không cần chỉnh, tiếp rượu cho khách. Nhìn cô nào cũng xinh như mộng. Tuy vậy ở họ tôi vẫn nhìn thấy một điều gì đó, giả tạo và nhợt nhạt. Họ như ma nơ canh biết đi lại, biết nói cười, biết uống và mời rượu cho khách. Tôi không phân biệt đâu là thật là giả trong con người họ. Và những đôi mắt nhìn nông cạn ẩn chứa một đời sống tinh thần, một tâm hồn trống rỗng và choen hoẻn. Vinh thuê hẳn một ban nhạc sống. Tôi nhìn thấy vài ca sĩ thị trường khá nổi tiếng vì hát nhiều chứ không phải là hát hay.
Sơn giới thiệu tôi với Vinh và với cả đám về tôi. Rằng tôi là người bạn tinh thần lớn nhất của Sơn, là một nửa của đời anh sắp được chắp nối. Tôi ngượng nghịu chín người. Mọi chú ý đều hướng về tôi. Sơn thì thầm vào tai tôi, em đẹp nhất đêm nay, là nữ hoàng, em hơn đứt cái lũ chân dài óc ngắn kia. Sơn của tôi hôm nay điên không chịu được. Không thấy vợ con Vinh đâu. Tôi hỏi Sơn, anh nói vợ con Vinh đi du lịch ở nước ngoài chưa về kịp.
Rượu rót tràn ly. Mọi người cạn ly. Không khí cực kỳ vui vẻ. Tôi và Sơn bị ép uống rất nhiều rượu. Thấy chếnh choáng chao đảo mọi thứ quanh tôi. Thấy cặp mắt Vinh nhìn tôi rất lạ. Và nó làm tôi ớn lạnh sống lưng. Đột nhiên Vinh có điện thoại. Anh ra ngoài nghe rồi quay trở lại nói gì với Sơn. Sơn lúng túng. Lát sau Sơn kéo tôi ra góc nhà hàng nói với tôi, rằng anh phải đi tiếp đối tác thay anh Vinh, xong việc anh sẽ quay lại đón tôi. Tôi thắc mắc, bao nhiêu người, sao anh Vinh không nhờ ai lại nhờ anh. Sơn thở dài. Sếp yêu quý tin tưởng anh nên mới nhờ. Sơn đã nói thế tôi đành chịu chỉ biết nhắc anh đi nhanh còn quay lại đưa tôi về. Sơn gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tôi trở về vị trí của mình. Thấy lạc lõng bơ vơ. Không tài nào hòa nhập với cái đám đông xô bồ ồn ào kia được. Vinh nhỏ nhẹ ngọt ngào mà uy lực, mời bằng được tôi cạn hết ly này đến ly khác. Có thể vì tôi buồn, có thể vì tôi bị kích động bởi đám đông và cái không khí của buổi sinh nhật này hay cũng có thể tôi nể vì Vinh, mà gồng mình lên, cạn hết. Chừng ấy thôi cũng đủ để cho tôi say mèm quên trời đất. Tôi gọi cho Sơn mãi mà không được. Điện thoại của anh tắt máy. Điên thế không biết!
Khi tôi lảo đảo đứng lên cũng là nhà hàng vắng tanh. Mọi người như bốc hơi khỏi chỗ này, chỉ còn lại mỗi tôi và Vinh. Vinh dìu tôi ra ngoài. “Anh đưa em vè nhé”. “Không cần đâu! Em tự về được!”. “Sơn của em đi đâu? Sao lại bỏ em cơ chứ”.Nói xong câu đó thì tôi cũng nôn thốc nôn tháo và mềm oặt thân xác đổ xuống người Vinh. Ngồi trên xe của Vinh tôi mơ màng, mơ màng như người ngủ mê.
Khi tôi tỉnh dậy, vào một sớm mai rất đẹp trời thì thấy mình nằm trong một khách sạn. Quần áo vẫn mặc trên người nhưng vài chiếc cúc áo ngực đã bị đứt. Tôi hoảng hốt và bất lực nhận ra tình thế của mình vào đêm qua, trong căn phòng này với Vinh... Tôi căm giận anh ta. Anh ta đã lừa cho tôi say rượu để...
Một mẩu giấy đặt trên bàn. Nét chữ rất đẹp: “Em cầm tạm lấy tiền đi tắc xi về hộ anh. Dù sao thì cũng thành thật xin lỗi em. Hy vọng sẽ gặp lại em”. Vinh không quên để lại số điện thoại của anh ta. Một dãy toàn số 9, rất dễ nhớ. Dưới mẩu giấy là 300 đô. Chần chừ giấy lát rồi tôi cũng cầm lấy tiền nhét vào túi quần rồi lao xuống tầng 1 gọi tắc xi.
Đành bán thân để cứu người mình yêu
Dọc đường về tôi cứ hoang mang lo nghĩ về chuyện đêm qua. Sơn vô tình hay chủ ý. Nếu vô tình mà Sơn biết chuyện này thì sẽ sao đây? Nếu chủ ý? Trời ơi như thế thì cay đắng quá! Khốn nạn thân tôi! Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Sợ mình lên cơn điên mất . Nhắm mắt lại, tôi cố để cho đầu mình rỗng không.
Xuống tắc xi, tôi chạy như bay vào phòng trọ. Cửa phòng vẫn im ỉm khóa. Sơn chưa về. Tôi bấm máy alo Sơn. Điện thoại vẫn tắt máy. Thế có nghĩa là sao? Đầu óc tôi rối tung lên. Tôi thay đồ tắm rửa, dọn dẹp và thấp thỏm đợi Sơn về. Có tiếng í éo ngoài của bà chủ nhà đến đòi tiền. Mấy tháng rồi Sơn chưa thanh toán. Tôi lấy số tiền đô Vinh cho tôi đưa bà chủ. Vừa xinh, không thừa một xu.
Bà chủ đi được một lát thì Sơn về. Anh ngượng nghịu vò đầu vò tai, ấp úng xin lỗi rồi thanh minh, tại mấy anh không chịu cho về. Họ tịch thu điện thoại của anh rồi ép anh say. Anh phải ngủ lại. Sơn hỏi tôi đêm qua tôi về bằng cách nào? Tôi chẳng hiểu Sơn nói thật hay nói dối giả vờ tôi nhưng đáp liều là đi xe ôm về. Sơn xin lỗi tôi một lần nữa rồi sửa soạn sách vở đi học. Anh nói chiều nay sẽ đi vay tiền sếp để đóng tiền nhà..., qúa hạn mất hơn tuần rồi. Tôi bảo tôi trả rồi. Sơn hỏi tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền. Tôi nói tôi vay đám bạn cùng chỗ làm. Sơn tin và khen tôi tháo vát.
Sơn đi. Tôi nhìn theo bóng hình anh. Bỗng thương anh vô hạn. Tôi nhớ những đêm anh đòi được yêu thương mà tôi lại từ chối. Nhớ đôi tay của anh mơ ngủ đòi được tôi đền đáp. Chúng tôi, cùng lắm chỉ là những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm da diết và nụ hôn sâu vô tận. Thế thôi, dù bao ngày tháng ở cùng nhau trong cái tổ chim cúc cu này rồi! Nhất định đêm nào tôi sẽ cho anh, cái thân xác nhơ nhớp này! Nhất định
Tôi nằm vật xuống giường nghĩ ngợi miên man. Nghĩ về đêm hôm qua. Hình ảnh Vinh hiện lên, khả ố vô cùng. Tôi khóc vì thấy mình nhục nhã ê chề quá! Vinh đã mua bán thân xác tôi như một con điếm! Tôi nghĩ, tôi sẽ hận Vinh đến tận xương tủy và thề độc địa trong lòng sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ta nữa! Nhất định! Dù tôi có phải chết! Nhưng mà cuộc đời trớ trêu cứ xô đẩy tôi mãi như cánh bèo trôi. Tôi gặp lại Vinh trong một tình cảnh éo le nghiệt ngã nhất. Lần này tôi chủ động gặp anh ta! Không phải vì tôi! Vì Sơn và sự sống còn của anh! Vì tình yêu của tôi với Sơn hay đơn giản vì sự trả nghĩa với Sơn.
Nhịp sống thị thành lại cuốn chúng tôi đi như chiếc lá. Chuyện cũ tôi đã cố đào sâu chôn chặt, đã cố giấu trong tim hay là gửi vào mây gió trôi mà vẫn như một vết thương không lành, ngày đêm âm thầm rỉ máu. Một buổi chiều như bao buổi chiều bình thường khác, lúc tôi đang làm việc ở nhà hàng thì có điện thoại. Sơn nói với tôi bằng cái giọng thảng thốt, rằng anh bị công an bắt đang ngồi trong đồn. Tôi hoảng hốt, muốn rơi điện thoại, tim tôi như vỡ tan từng mảnh. Tôi hỏi tại sao, Sơn nói dài lắm không thể kể qua điện thoại. Tôi hỏi địa chỉ nơi anh bị giam giữ rồi lao ra đường thuê xe ôm đến mà không kịp nói với quản lý một câu.
Tôi lao đến bên Sơn. Mới có mấy tiếng mà nhìn Sơn hốc hác già đi đến cả trăm tuổi. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ân hận đau xót. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má anh. Sơn trong lúc vội đi làm đã va phải một người đàn ông tâm thần. Ông ta đã bị chết. Gia đình ông ta trút được gánh nặng nhưng vẫn bắt đền Sơn. Họ nói Sơn phải đưa cho họ mấy chục triệu nếu không họ sẽ làm đơn gửi công an, Sơn sẽ phải đi tù, ít nhất 2 năm. Sơn không biết phải làm sao. Gia đình anh rất ngèo. Số tiền ấy quả là lớn. Sơn cũng không biết trông cậy nhờ vả ai. Bạn bè anh toàn sinh viên, lấy đâu ra tiền. Sơn định giấu tôi chuyện này nhưng nghĩ thế nào anh lại gọi tôi. Anh chuẩn bị cho tình huống xấu nhất của mình. Biết đâu đây sẽ lại là lần gặp nhau lần cuối nếu anh đi tù. Yêu tôi, Sơn không giấu điều gì nữa,kể cả những đắng cay bi đát nhất của mình. Chúng tôi ôm nhau mà khóc. Sơn phải đi tù, có nghĩa là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Chuyện học hành, thi cử, tương lai và chuyện riêng của 2 đứa. Không để điều đó xảy ra được. Bằng mọi cách phải cứu Sơn như Sơn đã không quản nề hà gian khổ đưa tôi ra khỏi vực sâu của cái chết. Nhưng phải có tiền! Mấy chục triệu lấy đâu ra khi mà cả tôi và anh đều tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, không người thân thích giữa mảnh đất phồn hoa này?
Người ta giữ Sơn ở lại chờ xem giải quyết theo hướng nào. Tôi mua đồ cho Sơn rồi về nhà, nghĩ cách xoay tiền cứu Sơn. Thần kinh tôi căng như một sợi dây đàn. Tôi thực sự bấn loạn. Và trong giây phút kinh khủng ấy tôi chợt nhớ tới Vinh như là phải thế. Nhớ lá thư anh ta để lại trong khách sạn cùng số điện thoại toàn số 9. Tôi hồi hộp run rẩy bấm máy gọi cho anh ta. Phía bên kia điện thoại là giọng nói của Vinh lúc nào cũng êm ái lịch sự nhã nhặn, Vinh không cần hỏi, tôi chưa kịp nói Vinh đã hiểu vì sao tôi gọi điện cho anh ta. “Cần tiền phải không cô bé? Ok”. Vinh không tò mò hỏi tôi cần tiền để làm gì anh ta chỉ nói nếu tôi cần tiền anh ta sẽ giúp có điều phải gặp anh ta
Chúng tôi gặp nhau ngay đêm ấy. Tôi khóc và nói, tôi đang hoạn nạn, tôi cần gấp mấy chục triệu. Vinh có vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát thôi rồi cũng ok. Số tiền ấy đối với Vinh, như tôi biết, không đáng là bao. Sơn kể ,những lần đi ăn với Vinh là những lần Sơn phát sốt phát rét, kinh ngạc. Tiền thanh toán lên tới cả vài chục triệu. Vinh ăn sang ở khách sạn Hà Nội với bát phở bò KoBe tính bằng tiền triệu (Lúc ở đồn công an, Sơn cũng đã nghĩ tới Vinh nhưng không dám vì mặc cảm tự ti và nghĩ mình chưa đủ thân thiết, chưa đủ tuổi để vay mượn anh ta).
Dĩ nhiên không phải Vinh từ thiện cho tôi. Để có được số tiền ấy tôi sẽ “đi” với Vinh lúc nào anh ta muốn. Trong một khoảng thời gian nào đó do anh ta chọn, đủ 20 lần thì thôi. Tôi nghẹn ngào đồng ý và cầu xin anh ta giữ kín chuyện này. “Yên tâm cô bé ạ!”, Vinh nói thế.
Ngay đêm đó tôi theo chân Vinh vào một khách sạn. Trong cơn tình ái điên cuồng, Vinh không giấu giếm rằng anh ta nghiện mùi thân thể tôi. Có thể tôi không phải là người đàn bà đẹp nhất anh ta đã từng ăn trái cấm trên giường nhưng không hiểu tại sao mùi da thịt tôi cứ ám ảnh anh ta mãi như người nghiện ma túy. Rất nhiều lần anh ta thèm muốn tôi nhưng chưa biết làm cách nào vì tôi không phải loại đàn bà dễ dãi cũng như tôi là vợ sắp cưới của Sơn.
Hai mươi đêm hành xác của kẻ bạo dâm
Đêm đó tôi cũng phát hiện ra Vinh là người bạo dâm. Vinh không to khỏe mà sao lại dữ dằn như thú dữ trên giường thế. Phải nói anh thực sự là con báo con hổ, con trâu con chó điên. Anh ta lao vào tôi cắn xé, điên cuồng ngấu nghiến như kẻ đói tình kinh niên, kẻ từ lâu đã không biết da thịt đàn bà. Tôi sợ hãi định từ chối hủy hợp đồng nhưng nghĩ đến Sơn đến cái án tù của Sơn lại nghiến răng chịu đựng. Có lẽ điều này đã khiến vợ anh ta rất sợ hãi anh ta và luôn né tránh anh ta. Điều đó làm chị ta khổ sở và là nguyên nhân chính để họ sống đời sống vợ chồng mà như không (Vinh kể thế). Gần một tiếng trên giường, tôi chịu đựng Vinh như chịu trận, chịu một cơn hành xác. Thân thể tôi nát nhừ. Vinh nhét khăn mùi soa vào miệng tôi để ngăn chặn những tiếng gào thét xé ruột gan của tôi. Xong việc, anh ta lại dỗ dành, âu yếm ve vuốt tôi, hiền lành nhân hậu như con người thường của Vinh, nói cho tôi nghe những lời xin lỗi ngọt ngào có cánh. Ngoài số tiền theo yêu cầu của tôi, Vinh còn cho tôi thêm mấy triệu, nói là thưởng, là TIP cho tôi.
Hôm sau, giấu đi sự mệt mỏi đớn đau tôi mang tiền đến cho Sơn. Sơn căn vặn tôi về số tiền ấy. Tôi lại nói dối anh rằng đây là số tiền tôi tiết kiệm được tôi gửi bố mẹ tôi. (Sơn cũng nhiều lần hỏi chuyện gia dình tôi. Tôi kể về bố mẹ tôi, nhưng khác đi rất nhiều so với thực tế. Anh đòi về thăm quê tôi mấy lần. Tôi tìm cách thoái thác và hẹn khi nào có dịp sẽ đưa anh về).
Sơn thoát án tù và ngày càng yêu thương tôn trọng tôi. Anh nói tôi đã sinh ra anh lần thứ hai. Anh khắc sâu dạ cốt tâm hồn “mẹ” của tôi. Điều đó càng làm tôi đau đớn. Anh nằng nặc đòi đưa tôi về quê anh. Lấy lý do bận bịu và tâm lý chưa sẵn sàng, tôi từ chối khéo anh. Sơn có vẻ buồn nhưng vẫn phải chấp nhận ý kiến của tôi. Nhiều lần tôi nghe được, một cách vô tình, anh nói với bố mẹ anh về tôi. Anh ca ngợi tôi với họ hết lời. Anh bảo tôi là quà tặng của cuộc sống ban cho anh. Trái tim tôi lại buốt đi vài nhịp.
Và căn phòng lại vẫn chia làm 2 nửa riêng biệt xa cách. Tôi vô cùng sợ hãi nếu như để Sơn đi sâu vào mình. Tôi ghê tởm và khinh ghét chính bản thân mình. Tự tôi đã đào xuống, một hố sâu ngăn cách vô hình với Sơn. Tôi đang tự giết đi tình yêu của chính mình. Sơn ngây thơ, tôn trọng và tin tưởng tôi tuyệt đối. Anh không đòi hỏi, không đi quá xa giới hạn (dù điều này là quá đỗi bình thường và phải có với những lứa đôi yêu nhau khác) ngoài những cái động chạm vuốt ve bên ngoài. Thỉnh thoảng tôi vẫn bí mật đi lại với Vinh theo đúng hợp đồng. Dĩ nhiên chuyên này chẳng ai biết ngoài tôi và Vinh. Vì mỗi lần đi chỉ hơn kém một tiếng đồng hồ. Một tiếng của 24 giờ trong ngày. Tôi chọn được ngày và thời khắc thích hợp nhất. Lúc Sơn đi học. Lúc tôi được nghỉ trưa. Thậm chí lúc đêm khuya khi Sơn đã ngủ say tít vì mệt vì rượu. Có lần Vinh giục ghê quá tôi phải pha thuốc ngủ cho Sơn uống.
Vụng trộm như thế mà cũng gần đủ 20 lần đi với Vinh. Vinh có vẻ tiếc rẻ và vẫn thèm muốn. Anh ta ngỏ ý muốn kéo dài thêm hợp đồng với khoản tiền gấp đôi nhưng tôi từ chối. Có lần đau đớn quá tôi nói thẳng vào mặt anh ta rằng tôi chẳng sung sướng thú vị gì đâu, tôi muốn mau chóng chấm dứt cái bản án khốn nạn này thôi. Vinh không giận tôi. Anh ta biết tôi nói thật và hiểu được tình cảnh cũng như tâm trạng ê chề nhục nhã của tôi. Vinh thực sự nghiện tôi. Nghiện rất nặng. Tôi là thứ ma túy chết người với anh ta. Anh ta sẽ chết mất nếu thiếu tôi.
Nhưng mà tôi, không hiểu sao lại không lợi dụng điều đó. Tôi có thể điều khiển hoàn toàn cuộc đời anh ta theo những mục đích tính toán của mình. Tôi có thể làm tan gia bại sản gia đình anh ta, xé tan tành cái tổ ấm của Vinh, thậm chí có thẻ làm vợ anh ta, nếu muốn, để có tiền, rất nhiều tiền. Tôi không làm thế, có thể lúc đó tôi còn nhân phẩm còn lòng tự trọng, còn sự thanh khiết trong tâm hồn mình. Nhưng cũng có thể tôi là một con ngốc. Đại ngốc! Nhưng cũng có thể do tôi đã yêu Sơn mất rồi! Chẳng cái gì giấu giếm mãi được, chẳng có bí mật nào là mãi mãi chuyện vụng trộm của tình ái cả. Khi cái hợp đồng quái gở giữa tôi và Vinh sắp kết thúc suôn sẻ tốt đẹp thì bí mật bị bại lộ. Giông tố lại nổi lên giữa cuộc đời tôi và Sơn.
Kao Nguyên