Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

“Người rừng” trở về sau 28 năm là liệt sỹ

(DS&PL) -

Người liệt sỹ ấy những tưởng đã xa rời quê hương mãi mãi, cứ ngỡ phần xương cốt kia còn đang nằm đâu đó nơi rừng hoang núi thẳm, thì nay bất ngờ trở về sau 28 năm lưu lạc nơi đất khách quê người...

Ngườ? l?ệt sỹ ấy những tưởng đã xa rờ? quê hương mã? mã?, cứ ngỡ phần xương cốt k?a còn đang nằm đâu đó nơ? rừng hoang nú? thẳm, thì nay bất ngờ trở về sau 28 năm lưu lạc nơ? đất khách quê ngườ?...

Ch?ến tranh tàn khốc đã b?ến một ngườ? lính khỏe mạnh, vạm vỡ thành một ngườ? sức cùng lực k?ệt, vớ? hàng chục vết thương trên cơ thể. 28 năm sau ch?ến tranh, ông Lê Xuân Hào (xã Trầm Lộng - Ứng Hòa – Hà Nộ?) mớ? x?êu vẹo tìm được đường về quê hương trong bộ dạng “thân tàn ma dạ?”. Hy s?nh, cống h?ến cho đất nước, nhưng nỗ? trớ trêu k?ệt cùng của số phận đã b?ến ông Hào thành ngườ? vô g?a cư, đầy bệnh tật, quên quên nhớ nhớ và đằng đẵng những ký ức tang thương về đạn bom, chết chóc.  

Lưu lạc trong rừng sâu...

Câu chuyện h? hữu về ngườ? l?ệt sỹ được khắc tên trên bảng Tổ Quốc gh? công, được đơn vị gử? g?ấy báo tử về quê nhà, bất ngờ trở về kh? chỉ còn ít ngày nữa là đến ngày g?ỗ thứ 29 của ông, đến bây g?ờ tuy đã gần 2 năm trô? qua, vẫn kh?ến ngườ? dân xã Trầm Lộng – huyện Ứng Hòa không khỏ? xôn xao. Sự gặp gỡ, trùng phùng của những ngườ? tưởng ở ha? bên k?a đầu thế g?ớ? vỡ òa trong nước mắt, nh?ều ngườ? chứng k?ến đã phả? thốt lên: “Đúng là chuyện cổ tích g?ữa đờ? thường...”. 

T?ếp chúng tô? trong căn nhà “vá chằng, vá đụp”, những m?ếng vữa x? măng cứ nố? nhau rơ? lả tả, để lộ rõ những hàng gạch ố màu rêu phong, ông Lê Xuân Hào – ngườ? “l?ệt sỹ” năm xưa không g?ấu được những g?ọt nước mắt. Nhắc lạ? năm tháng ch?ến tranh, gương mặt khắc khổ của ông đột nh?ên co rúm lạ?, ông khóc nấc lên như một đứa trẻ. Ông tập tễnh bước đ?, dò dẫm cho chúng tô? xem tập tà? l?ệu gh? lạ? thờ? ch?ến b?nh của ông. G?ấy “chứng tử” của đơn vị gh? tên ông được để lên trên cùng của tập tà? l?ệu.  

"L?ệt sỹ trở về" Lê Xuân Hào

Nhập ngũ tháng 3/1983 kh? 21 tuổ?, ông Hào được b?ên chế vào Đoàn 7704 và tham g?a quân tình nguyện sang g?úp nước bạn Campuch?a. Năm 1984, trong một lần đ? k?ếm lương thực cho đơn vị, ông Hào cùng 6 ch?ến sỹ khác của Quân độ? Nhân dân V?ệt Nam bị địch phục kích, đánh bom. Ông bị thương nặng nhưng may mắn được một g?a đình dân tộc th?ểu số ở Campuch?a cứu g?úp, bao bọc. 

Do vết thương ở đầu quá nặng, lạ? bất đồng ngôn ngữ nên ông không thể tìm lạ? được đơn vị của mình. Cũng từ đây, ngườ? cựu b?nh ấy bắt đầu cuộc sống lưu lạc đầy nước mắt và tủ? hờn: “Vì là ngườ? của quân độ? nên tô? luôn bị đố? phương săn lùng, truy quét. Có đợt phả? chạy trốn trong hang đá, g?ữa rừng. Đó? quá, phả? đào củ măng gặm sống để tồn tạ?. Khát nước thì cứ thế mà nha? lá rừng hoặc k?ếm quả dạ? để ăn. B?ết tô? là bộ độ? V?ệt Nam, nên ngườ? dân Campuch?a luôn tìm cách cưu mang, che chở. Tô? sống cùng một g?a đình ngườ? dân tộc ở một quả nú? heo hút trong rừng sâu. Không có đ?ện, nước, cuộc sống bị cô lập hoàn toàn vớ? thế g?ớ? bên ngoà? nên không có cách nào l?ên lạc lạ? vớ? ngườ? thân ở V?ệt Nam...”. 

“Thỉnh thoảng anh tô? lạ? ôm đầu hét lớn”

Ông Lê Xuân Vu? - ngườ? em tra? thứ 2 của ông Hào ngồ? bên cạnh thỉnh thoảng phả? khẽ quay đ? lau vộ? dòng nước mắt. “Ngày trở về, anh tô? ốm yếu, đen như nõ đ?ếu, trông không còn ra hình ngườ?. Má? tóc bạc trắng, lưa thưa xòa cả xuống mặt. Ch?ếc áo tả tơ?, vá chằng, vá đụp. Bước đ? cứ x?êu vẹo, khập khễnh, cám cảnh đến mức, đến đô? dép anh tô? cũng chẳng có mà đ?...”. 

Ngày ấy, vừa trông thấy ngườ? đàn ông tập tễnh bước xuống xe, ngườ? em gá? tên M?ền đã reo lớn: “Anh Hào, có phả? anh Hào con bố Mạnh đấy không?”. Ngườ? đàn ông t?ều tụy k?a, mô? chỉ hấp háy không lên lờ?, mắt ầng ậc nước, gật đầu l?a lịa. Ông Vu? xúc động cho b?ết, tuy hàng chục năm không gặp nhưng ông vẫn nhận ra anh mình qua ánh mắt và nụ cườ?. 

Cả g?a đình cứ thế ôm lấy nhau mà khóc. Ngườ? nắn chân, ngườ? nắn tay để t?n rằng ông Hào – ngườ? anh “l?ệt sỹ” vẫn còn sống trở về bằng da bằng thịt sau bao nh?êu năm xa cách. “Hồ? mớ? về, có ngày anh Hào cứ đ? lang thang khắp làng, thỉnh thoảng đang đêm ngủ, anh tô? lạ? bật dậy, ôm đầu la lớn: quân địch đến, quân địch đến, làm ngườ? nhà thương đến thắt lòng...”, ông Vu? xót xa cho b?ết. 

Ngày ông Hào nhập ngũ, ngườ? bố của ông đã đưa ông đến tận nơ? g?ao quân, vẫy tay chào và hẹn ngày gặp lạ?. Sau 28 năm ông Hào tìm về cố hương, bố ông đã nằm dướ? ba thước đất. Tay run run thắp nhang lên bàn thờ, ông Hào nức nở như một đứa trẻ: “Bố ơ?, con Lê Xuân Hào không kịp báo h?ếu bố trọn một ngày, không kịp nhìn mặt bố lần cuố?. Nay con trở về quê hương, trở về vớ? anh em, con x?n tạ lỗ? vớ? bố”. Ngườ? anh tra? ông Hào – ông Lê Xuân Bạc cũng nghẹn ngào: “Trước kh? bố tô? qua đờ?, ông cầm tay từng ngườ? một dặn dò phả? tìm thấy xương cốt em tô?, dù chỉ là một nắm đất đen cũng phả? đưa về quê cha đất tổ. Sau bao nh?êu năm tháng, nay em tô? trở về, nguyên vẹn, lành lặn...” 

Do bị “cách ly” trong rừng sâu đã lâu nên mọ? s?nh hoạt của cuộc sống h?ện đạ? kh?ến ông Hào lạ lẫm. Đến bữa cơm, ngườ? thân gắp thịt ông cứ chố? đây đẩy mà chỉ x?n ít muố? và rau luộc ăn kèm. Nghe t?ếng vô tuyến truyền hình ông sợ hã? đến mức “trốn b?ệt” trong nhà. Đến nhà vệ s?nh tự hoạ?, anh em trong nhà cũng phả? thay nhau “hướng dẫn” nh?ều lần ông mớ? thuộc “quy tắc”. Những năm tháng lưu lạc nơ? đất khách quê ngườ? cũng kh?ến cho vốn t?ếng mẹ đẻ của ông Hào bị ma? một. Ông không thể nó? trô? chảy t?ếng V?ệt mà chỉ lẩm nhẩm từng câu. 

Có lẽ, đ?ều an ủ? lớn nhất vớ? ngườ? cựu b?nh là đứa con gá? vớ? ngườ? vợ quá cố ở Campuch?a cũng trở về cùng ông trong hành trình sum họp.

Nhớ lạ? những năm tháng trong rừng sâu ở đất nước Campuch?a, ông Hào nghẹn ngào: “Bây g?ờ nhắm mắt lạ?, thỉnh thoảng tô? vẫn bị g?ật mình bở? những ký ức u ám đó. Nhà tô? chon von dựng trên đỉnh nú?, trên những dốc đá lởm chởm, để mưu s?nh tô? phả? đ? săn thú rừng, đào măng, bắt cá... 28 năm lưu lạc, là bấy nh?êu năm tô? chưa được sống đúng nghĩa một con ngườ?...”.

H?ện tạ? để mưu s?nh, ông Hào cùng con gá? đ? thu mua lông gà, lông vịt và bao tả? rách để đắp đổ? qua ngày. Ngày nh?ều nhất k?ếm được 1 trăm nghìn, ngày ít thì và? chục bạc, bố con đùm bọc, đắp đổ? qua ngày. Kh? được hỏ? về mong ước lớn nhất của mình, ông Hào đưa đô? mắt trầm buồn nhìn xa xăm: “Tô? chỉ ước được một lần đ? khám bệnh cho khỏ? hết chứng đau đầu và đau chân để mỗ? kh? trá? g?ó trở trờ?, khỏ? phả? ph?ền đến anh em họ hàng. Ngườ? thân của tô? a? cũng khó khăn cả...”.

Đ?ều đáng nó?, theo ngườ? nhà ông Hào, mặc dù đã về địa phương được gần 2 năm, chính quyền xã và các ban ngành địa phương chưa có một lờ? thăm hỏ?, động v?ên hoặc xem xét chính sách cho ông Hào. Ông Lê Văn Vu? (em tra? ông Hào) bức xúc: “Anh tô? thực h?ện nghĩa vụ vì dân, vì nước, do lưu lạc mà rơ? vào tình cảnh trớ trêu này. Lúc anh tô? trở về, chính quyền xã cắt luôn chế độ vớ? g?a đình l?ệt sỹ nhưng không có một câu thăm hỏ?, động v?ên...”.

Theo Dân Trí

Tin nổi bật