Ngay lúc vừa thấy mẹ chồng bước xuống xe theo đoàn bê tráp đi vào, khinh bỉ nhìn bố tôi, tôi đã quyết định một việc mà cho đến giờ vẫn không hối hận.
Tôi sinh ra đã không biết mặt mẹ, bố tôi là người chăm sóc và đóng cả hai vai trò bố, mẹ với tôi. Hai bố con tôi sống trong sự đùm bọc của gia đình ông bà nội.
Bố rất thương tôi, từ khi bé cho đến lớn hễ có chuyện gì bố cũng luôn tôn trọng quyết định của tôi. Cũng chính vì bố là tất cả của mình nên từ bé tôi đã luôn cố gắng học thật tốt. Bố tôi từng một lần đi tù vì tội trộm cắp, tôi không biết vì lí do gì bố lại đi trộm cắp tài sản nhưng tôi không thấy đó là việc đáng buồn. Thậm chí ngược lại, tôi rất tự hào về bố. Hồi còn đi học, không ít bạn bè chế giễu, trêu đùa nhưng tôi luôn vui chứ không buồn bởi với tôi bố lớn lao và đáng quý. Những lời nói bên ngoài chỉ như gió thoảng qua.
Tôi học hành thành đạt, lớn lên có một công việc ổn định với mức thu nhập khá. Đến tuổi yêu đương, tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn Trung bởi một lí do là anh ở xa làng quê của tôi nên cái danh đứa con gái của người đàn ông từng đi tù không chạm đến được.
Không phải vì tôi xấu hổ khi bố từng đi tù mà tôi chỉ sợ ông buồn khi lỡ như gia đình bên kia biết chuyện ấy. Tôi và anh lên kế hoạch kết hôn.
Ngày về ra mắt gia đình Trung, không biết từ đâu, gia đình anh biết được chuyện bố tôi nên tỏ ý không hài lòng cô con dâu như tôi. Mẹ anh đặc biệt khinh bỉ tôi, bà nói thẳng trước mắt tôi rằng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu có bố từng đi tù. Tôi cay đắng nuốt nước mắt vào trong. Gia đình anh phản đối kịch liệt nhưng Trung vẫn nhất quyết cưới tôi.
Tôi yêu anh và anh cũng bảo sẽ ra riêng sau khi cưới xin nên tôi cố nhẫn nhục những lần bị mẹ anh khinh bỉ. Cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý cho chúng tôi cưới nhau.
Ảnh minh họa |
Chuyện bị gia đình chồng phản đối, tôi không nói với bố vì sợ bố buồn lòng. Hôm đó, nhà trai bưng tráp ăn hỏi đến, vừa thấy mẹ anh bước xuống từ chiếc xe ô tô, bố tôi tay bắt mặt mừng chạy ra bắt tay. Nhưng vừa thấy bố tôi, mẹ chồng đã hất tay đi, gương mặt đầy khinh bỉ nhìn bố tôi. Thậm chí bà còn bóng gió nhắc đội bưng tráp cẩn thận không bị mất cái này, cái khác. Bố tôi chết đứng tại chỗ nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, mời nhà trai vào nhà uống nước.
Tôi đứng đằng xa nhìn thấy mà nước mắt rơi ra, thương bố vô cùng. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng chấp nhận chuyện cưới xin của chúng tôi thì cũng đã chấp nhận bố tôi thế mà không ngờ.
Đúng lúc đó, tôi chạy đến ôm lấy tay bố, nói với mẹ chồng hãy quay trở lại xe và cất hết các đồ ăn hỏi vì tôi sẽ không chấp nhận về làm dâu của gia đình như vậy. Với tôi dù bố có từng đi tù thì vẫn là người bố đáng trân trọng của tôi.
Bố lấy tay ngăn tôi lại nhưng thấy thái độ kiên quyết của tôi nên cũng chỉ đứng yên. Tôi nói lời xin lỗi bố trong nước mắt. Trung bất ngờ trước quyết định của tôi nhưng sau đó tôi cũng đã nói rõ với anh. Cho đến tận bây giờ khi đã có gia đình, tôi vẫn không hối hận về quyết định của mình ngày xưa.