Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Lá thư… chết chóc vụ bắt cóc rúng động Hà thành

(DS&PL) -

(ĐSPL)- “Nếu mày muốn con mày trở về an toàn thì tối thứ 5 tuần này, vào lúc 21h30, để 30 triệu ở chỗ để rác ngoài cổng, cho vào một cái túi màu đen, sẽ có người đến lấy. Sáng hôm sau con mày sẽ tự về..."

(ĐSPL)- “Nếu mày muốn con mày trở về an toàn thì tối thứ 5 tuần này, vào lúc 21h30, để 30 triệu ở chỗ để rác ngoài cổng, cho vào một cái túi màu đen, sẽ có người đến lấy. Sáng hôm sau con mày sẽ tự về. Nếu mày muốn con mày chết thì cứ báo công an. Mày đưa tiền chậm một ngày thì con mày sẽ mất một ngón tay…”.

Đó là nội dung bức thư trong vụ án bắt cóc, giết người, tống tiền của hai học sinh lớp 8 từng gây rúng động Hà Nội.

Sự việc đã qua đi nhưng nó vẫn là hồi chuông cảnh tỉnh đối với những bậc sinh thành không quản lý chặt chẽ giờ giấc của các em để đến khi chúng sa đà vào con đường game bạo lực, gây tội ác thì mới hoảng hốt giật mình nhưng đã quá muộn.

Vụ bắt cóc rúng động Hà thành

Khoảng 16h30 ngày 13/5/2008, chị Phạm Thị Ph. (SN 1973, trú tại tiểu khu Nguyễn Du, thị trấn Thường Tín, TP.Hà Nội) đến trường mầm non Hoa Sen ở gần nhà để đón con trai là N.T.A. (tức T., 5 tuổi), thì bất ngờ được cô giáo phụ trách cho biết, khoảng 10h30 sáng, có một cháu trai độ từ 13 - 15 tuổi, vào trường nói rằng ở dưới quê lên và được cô Ph. (mẹ cháu bé) nhờ đến đón em T.. Sau khi quan sát, thấy cháu trai có nét giống anh trai chị Ph. và nói rõ cả tên mẹ của bé T. nên cô giáo cũng nhất trí cho đón bé T. về.

Vội vàng lấy điện thoại gọi về hai bên nội ngoại để xác minh người lên đón cháu bé, chị Ph. mặt tái dại đi khi ông bà cho biết, không có ai lên nhà chị chơi và cũng chẳng ai đón cháu T. về. Nghi có chuyện chẳng lành xảy ra với con mình, chị Ph. vội vàng thông báo cho chồng cùng bạn bè, hàng xóm tỏa đi khắp nơi dò tìm thông tin về cháu T..

Khoảng 17h cùng ngày, chị Phan Thị Thu (là cháu của chị Ph.), khi đi ngang qua cổng nhà chị Ph. bất ngờ phát hiện một tờ giấy được gài ở cổng, tò mò mở ra đọc, chị giật mình phát hiện nội dung bức thư thông báo về việc cháu T. sẽ bị sát hại, chặt tay.

“Nếu mày muốn con mày trở về an toàn thì tối thứ 5 tuần này, vào lúc 21h30, để 30 triệu đồng ở chỗ để rác ngoài cổng, cho vào một cái túi màu đen, sẽ có người đến lấy, sau đó vào nhà khóa cửa lại, lên gác ngủ như mọi ngày. Sáng hôm sau con mày sẽ tự về. Mày nên nhớ đừng có báo công an, nên nhớ tao biết từng động tĩnh nhà mày, nếu mày muốn con mày chết thì cứ báo công an. Mày đưa tiền chậm một ngày thì con mày sẽ mất một ngón tay. Tao không phải là người hay nói đùa”.

Đọc xong bức thư tống tiền của hung thủ, chị Ph. như “chết lặng người” vội cầm lá thư chạy lên Công an huyện Thường Tín trình báo sự việc với mong muốn nhờ cơ quan công an can thiệp giải cứu cháu T. được an toàn, nhanh nhất.

Khu nhà vệ sinh bỏ hoang nơi xảy ra vụ án năm xưa.

Lá thư… chết chóc

Tại cơ quan điều tra, sau khi đọc, phân tích những dòng chữ nguệch ngoạc mà kẻ tống tiền để lại, Cảnh sát xác định những dòng chữ uốn lượn này nét chữ còn rất yếu, hung thủ chỉ học tới trình độ cấp 2 hoặc đầu cấp 3.

Theo như trình báo của chị Ph., vợ chồng chị sống yên ổn, hòa đồng và cũng không gây xích mích gì với đồng nghiệp, bạn bè hàng xóm. Chỉ duy nhất là thỉnh thoảng hay có lời qua tiếng lại với chị dâu là Phạm Thị Kim Th. (ở cùng tiểu khu Nguyễn Du), nhưng đó là chuyện gia đình. “Mặc dù vợ chồng anh chị cũng có con trai đang học cấp 2, nhưng cháu còn nhỏ, đang tuổi ăn học, thỉnh thoảng vẫn hay lên nhà chơi, làm sao dám bắt cóc, viết thư tống tiền?”, chị Ph. quả quyết.

Từ những lời khai của chị Ph., với mong muốn sẽ tìm được một mẩu giấy có nét chữ giống trong lá thư tống tiền, ngay sau đó một tổ trinh sát được ban chuyên án cử vào trường Trung học cơ sở Thường Tín để truy tìm dấu vết vụ án. Hàng trăm tờ giấy nháp dù lành lặn hay bị vò nát rơi vãi khắp sân trường đều được tổ công tác mở ra soi xét cẩn thận từng nét chữ, câu chữ. Khoảng 20h cùng ngày, khi tổ công tác đi tìm kiếm đến dãy nhà dành cho khối lớp 8, trinh sát bất ngờ phát hiện một mẩu giấy được ném ở gần cửa sổ có nội dung: “Nếu mày muốn con mày sống trở về thì tối thứ 5 này để 20 triệu ra ngoài cổng cho vào một cái túi đen”.

Nhận định đây là chứng cứ cực kỳ quan trọng, là mấu chốt của vụ án, Ban chuyên an lập tức liên hệ với trường học để xác định vị trí những học sinh ngồi gần khu vực cửa sổ. Được sự phối hợp của nhà trường, qua quan sát đối chiếu, Cảnh sát đã xác định được nghi can số 1 có nét chữ thu được trong mẩu giấy trong sân trường học và trong bức thư tống tiền giống hệt nhau đó chính là Nguyễn Văn Trọng (SN 1994, là học sinh lớp 8 của trường, nhà ở xã Quất Động, Thường Tín).

Được triệu tập lên cơ quan điều tra, qua quá trình đấu tranh, ngoài viết bản tường trình nhận tội, Trọng còn khai ra kẻ chủ mưu bắt cóc cháu T. đó chính là Phạm Đình Cử (SN 1994, là anh họ của cháu T.). Ngay sau đó, Cử cũng được công an triệu tập lên để viết bản tự khai.

Chỉ vì nhiễm game bạo lực

Trước cơ quan điều tra, Cử và Trọng khai nhận, do giữa mẹ Cử và chị Ph. có mâu thuẫn với nhau, Trọng và Cử lại nghiện game hành động, chém giết nên nhân cơ hội này, Cử nảy sinh ý định bắt chước theo game, bắt cóc cháu T. để tống tiền lấy đi chơi điện tử và trả thù giúp mẹ. Sau đó, Cử liền nói chuyện này với Trọng và được Trọng đồng ý.

Để thực hiện hành vi, Cử và Trọng bàn bạc với nhau mua thuốc diệt chuột cho vào nồi cơm hoặc bể nước của gia đình chị Ph., sau đó đột nhập vào nhà lấy trộm tiền tiêu xài. Với ý định trên, Cử đưa cho Trọng 10.000 đồng mua của một người đi đường gói thuốc chuột giá 5.000 đồng. Sau đó, Cử mang gói thuốc về nhà, đổ ra giấy, gói lại cho vào cặp sách. Những ngày sau, Cử đút gói thuốc chuột vào túi quần và đến nhà chị Ph. chơi để thả vào nồi cơm, bể nước, nhưng do thấy làm như vậy sẽ giết chết nhiều người và không lấy được nhiều tiền vì nhà chị Ph. có két sắt nên Cử nảy sinh ý định bắt cóc con trai của chị Ph. là cháu T. để tống tiền.

Cuối tháng 3/2008, Cử trao đổi kế hoạch của mình với Trọng. Sau đó, cả hai thống nhất khi nào bắt cóc được cháu T. thì sẽ cho cháu uống sữa pha thuốc chuột, chờ khi T. ngấm thì sẽ cho vào bao tải ném xuống mương, sau đó sẽ gửi thư cho chị Ph. tống tiền.

Khoảng 1 tháng sau (4/2008), Cử và Trọng quyết định bắt cóc cháu T. tại trường mầm non Hoa Sen vào sáng ngày thứ 3 vì hôm đó cả hai học 4 tiết, được về sớm. Tuy nhiên, do cả hai vẫn còn bớt xén được 45.000 đồng tiền học thêm để chơi điện tử nên “đôi bạn cùng tiến” lùi kế hoạch sang tháng 5 sẽ hành động.

Trường mần non nơi cháu bé xấu số từng theo học.

Khoảng 21h ngày 12/5/2008, Cử ra quán tạp hóa mua 1 hộp sữa cô gái Hà Lan mang về nhà, dùng xi lanh hút sữa trong hộp ra cho vào cốc rồi cho một ít thuốc chuột vào khuấy, sau đó Cử lại lấy sữa trong cốc bơm vào hộp, dùng băng dính dán lại rồi đem giấu xuống gầm tủ đựng quần áo. Số thuốc còn lại Cử mang cất vào cặp sách. Khoảng 10h ngày 13/5, trong giờ tự quản tại lớp học, Cử xé vở bảo Trọng viết một bức thư tống tiền, khi Trọng viết được khoảng 2 dòng, thấy chữ của Trọng xấu nên Cử yêu cầu Trọng viết lại tờ khác, bức thư bị hỏng Cử vo tròn ném ra ngoài cửa sổ lớp học.

Đến 11h cùng ngày, Cử chở Trọng về nhà lấy một chiếc bao tải cho vào giỏ xe đạp. Cử chở Trọng đến trường mầm non Hoa Sen, chỉ cho Trọng biết lớp học của T. và dặn “vào đó nói dối là ở quê lên, được mẹ cháu T. nhờ đón về”. Sau khi lừa được cô giáo để đón cháu T.,  Cử chở Trọng và cháu T. đi vào một con ngõ nhỏ gần đó rồi đưa hộp sữa đã pha sẵn thuốc chuột cho cháu bé uống hết. Tiếp đến, Cử đạp xe đi lòng vòng ra trường Cao đẳng sư phạm Thường Tín, rồi ra sân vận động xã Văn Bình… để cho cháu T. ngấm thuốc diệt chuột chết.

Tuy nhiên, đến khoảng gần 2 tiếng sau vẫn chưa thấy cháu T. có biểu hiện gì, Cử chở Trọng, cháu T. quay lại trường sư phạm rồi dẫn cháu bé vào khu nhà vệ sinh bỏ hoang của trường. Tại đây, Cử tiếp tục lấy số thuốc chuột còn lại đưa cho T. ăn, sau đó Cử và Trọng liền nói dối cháu bé là chúng đi ra ngoài mua đồ ăn về cho cháu, nhưng thực chất là bỏ cháu bé lại cho ngấm thuốc chết luôn ở đó. Thấy vậy, cháu bé liền khóc đòi đi theo, sợ bị lộ, Cử quay lại cầm bao tải lừa cháu T. chui vào trong để chơi trò trốn tìm rồi nhấc cháu bé đặt xuống chiếc hố đã có sẵn ở gần đó. Thấy bị các anh cho vào túi buộc kín đầu, cháu T. sợ hãi khóc thét lên, lúc này Trọng bỗng thấy chột dạ vì cháu bé không ngấm thuốc lại kêu khóc to hơn, sợ bị phát hiện, Trọng liền nghĩ cách giết cháu bé để che giấu hành vi bắt cóc.

Nghĩ là làm, Trọng dùng tay trái giữ miệng bao tải, tay phải nhặt viên gạch gần đó đập liên tiếp nhiều nhát vào đầu cháu T.. Thấy cháu bé vẫn khóc, Trọng và Cử tiếp tục nhặt gạch đập thêm nhiều nhát vào người, đầu cháu bé cho tới khi thấy cháu chết hẳn mới dừng lại. Sau đó, Cử và Trọng liền khiêng những mảng tường ở gần đó lấp hố lại rồi bỏ đi.

Trên đường trở về nhà, Cử liền cầm lá thư tống tiền mang ra khu vực nhà thi đấu huyện Thường Tín rồi cài vào cửa nhà chị Ph., sau đó bỏ về nhà chờ lấy tiền thì bị công an đến bắt giữ.

Tại bản kết luận giám định của Phòng Kỹ thuật Hình sự công an tỉnh Hà Tây (nay là Hà Nội), cũng xác định, nét chữ trong bức thư tống tiền và trong 4 bản tường trình của Trọng tại cơ quan công an là do cùng một người viết. Kết quả khám nghiệm tử thi cháu T. cho thấy, toàn bộ vùng mặt, đầu có nhiều vết rách da bờ mép bầm rập, lộ xương. Vỡ lún xương sọ, xương đỉnh làm rập tổ chức não. Nạn nhân tử vong do chấn thương sọ não làm vỡ hộp sọ.

Với các hành vi phạm tội như trên, sáng ngày 20/11/2008, Cử và Trọng phải đứng trước vành móng ngựa để trả giá cho tội ác của mình. Theo đó, Cử và Trọng bị Viện Kiểm sát nhân dân TP.Hà Nội truy tố về tội “Giết người” theo Khoản 1 Điều 93 và tội “Bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản” theo Khoản 2 Điều 134 Bộ luật Hình sự.

Khi Trọng phạm tội mới 13 tuổi 4 tháng, chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên Chủ tịch ủy ban huyện Thường Tín ra quyết định đưa Trọng vào trại giáo dưỡng. Còn Cử đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự (Cử 14 tuổi 1 tháng), nên Hội đồng xét xử xử phạt Cử 13 năm tù về tội “Giết người”, 3 năm tù về tội “Bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản”. Do Cử đang là trẻ vị thành niên nhận thức còn hạn chế nên tổng hợp hình phạt chung cho cả 2 tội là 12 năm tù.

Phạm Đình Cử và Nguyễn Văn Trọng, hai học sinh đã bắt cóc, thủ tiêu con tin đòi tiền chuộc.

Mong ngày về để xin lỗi cha mẹ

Bản án có hiệu lực pháp luật, thế là Cử phải gác lại sách vở của tuổi học trò để vào Trại giam Nam Hà chịu sự giáo dục cải tạo của pháp luật. Ngày Cử mới được vào trại, với thân hình gầy gò bé nhỏ, mặt “búng ra sữa”, khi ấy Cử được coi là phạm nhân nhỏ tuổi nhất của trại, nhưng lúc nghe cán bộ đọc bản án của Cử để công bố lễ nhập buồng giam, nhiều “lão làng” “có số có má” khác nghe thấy cũng phải giật mình với hành vi phạm tội vô cùng táo bạo của “phạm nhân nhí” này.

Được sự quan tâm chăm sóc, dạy dỗ của các cán bộ quản giáo, sau 6 năm gặp lại, dù giờ đây Cử vẫn là phạm nhân nhỏ tuổi nhất của trại, vẫn còn chút e thẹn ngại ngùng như trước, nhưng trông Cử đã lớn và trưởng thành hơn trước rất nhiều kể cả về nhận thức. Cử tâm sự: “Quãng thời gian ở trong trại vừa qua là quãng thời gian em thấy ân hận vì việc mình đã làm. Cũng chỉ tại ngày trước em mê điện tử, thích phim hành động đâm chém, đánh đập bắt cóc nên khi thấy mẹ em mâu thuẫn với cô thì em nghĩ bắt chước làm theo để trả thù cho mẹ. Và không ngờ…”.

Kể từ ngày Cử được đưa về trại cải tạo, dù cha mẹ Cử chỉ là công nhân đơn thuần, luôn bận trăm công nghìn việc nhưng tháng nào mẹ Cử cũng chạy xe máy hơn 50 cây số mang xuống cho con gói mỳ, cân lạc khô hay quyển báo, quyển sách để Cử có cái ăn thêm, đọc giải trí trong những ngày mưa không phải đi lao động. Có lẽ, sau những lần nhìn mẹ mắt đỏ hoe, cố gắng tiết kiệm từng phút thăm gặp ngắn ngủi để động viên Cử cải tạo tốt, sau này ra trại còn có cơ hội làm lại cuộc đời, cho nên trong suốt quãng thời gian đi trả án, Cử đã luôn ngoan ngoãn cải tạo và thường xuyên được trại xếp loại khá, tốt, được giảm án vào những dịp lễ Tết theo quy định của pháp luật.

“Thằng Trọng nó cũng được về rồi anh ạ! Sau vài lần được giảm án, đợt 30/4 vừa qua em cũng được đề nghị xét đặc xá nhưng sau đó em phải ở lại vì còn thiếu điều kiện. Em ở trong này cũng đã lâu quá rồi, 6 năm rồi em không được ăn Tết ở nhà. Em mong sẽ được giảm án, hết thời hạn để được về với gia đình, lúc đó chắc mẹ em vui lắm. Em sẽ xin lỗi mẹ rồi đi học một nghề gì đó để kiếm tiền giúp đỡ mẹ thôi chứ không dám vi phạm pháp luật nữa đâu”, nét mặt Cử vui hẳn lên khi nghĩ tới tương lai phía trước vẫn còn rộng mở dành cho mình.

Tin nổi bật