Ông có mái tóc dài ngang vai, cặp mắt với hai hố mắt thâm quầng và sâu hun hút. 56 năm vừa qua của cuộc đời, ông đã “dành” ra 33 năm để thức xuyên đêm.
Ông là Nguyễn Văn Kha (SN 1958) ở xóm 5, tiểu khu Xung Kích, Thị trấn Nông Trường Việt Trung, huyện Bố Trạch, (Quảng Bình).
“Tôi không yêu nên không lấy vợ!”
Ngôi nhà nhỏ nằm sâu hun hút trong nông trường Việt Trung, ông đã sống âm thầm như vậy từ rất lâu. Rót nước mời khách, ông kể nhiều về tuổi thơ, về những năm đi bộ đội, về những đêm cách đây 33 năm, khi mà giấc ngủ với ông còn tròn giấc.
Ông sống trong ngôi nhà nhỏ nằm giữa nông trường Việt Trung |
Sinh ra trong một gia đình có 5 anh chị em, lúc nhỏ ông cũng bình thường như bao người con trai khác.
Học xong lớp 9/10, năm 1977 ông lên đường nhập ngũ vào sư đoàn 304, sau khi huấn luyện xong tân binh ở Đà Nẵng, đơn vị ông được chuyển sang chiến trường K một thời gian ngắn rồi về đóng quân ở Hà Bắc.
“Tôi là người làm được nhiều việc, đặc biệt là nghề mộc và gò hàn. Hồi đó, có một cô gái rất đẹp, con của gia đình việt kiều Thái Lan về sống gần nơi đơn vị tôi đóng quân, cô ấy chú ý tôi mà tôi không hề biết. Chỉ đến khi ra quân, lúc cô ấy chủ động nói yêu tôi rồi khóc thì tôi mới biết”.
“Tôi chỉ xem cô ấy là em gái, giờ tôi đã 56 tuổi nhưng chưa một lần yêu, tôi không mảy may rung động trước bất cứ cô gái nào. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa”, ông chia sẻ.
Trước mắt chúng tôi là người đàn ông có làn da trắng, cao ráo, hơi gầy, giọng nói trầm ấm. Không ai hiểu tại sao ông vẫn ở một mình suốt 56 năm nay.
Nhắc đến chuyện lấy vợ ông chỉ cười xòa, “tôi không yêu nên không lấy vợ, không có tình yêu khó sống lắm, lại làm khổ người ta thôi”, ông nói.
33 năm lấy đêm làm ngày
Đi bộ đội được chừng hơn 1 năm ông bắt đầu thấy khó ngủ, giấc ngủ đến bao giờ cũng chập chờn và đầy mộng mị, những khi đi trực đêm hay canh gác ông không ngủ nhưng ngày hôm sau vẫn không có dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ và ông vẫn làm việc bình thường như người vừa trải qua một đêm ngon giấc.
Chân dung người đàn ông 33 năm không ngủ. |
Năm 1981, khi mới 23 tuổi ông ra quân, từ đó đến nay, với ông ban đêm cũng như bạn ngày. Ông sống một mình trong căn nhà nhỏ, hằng ngày bận bịu với việc chăm sóc 1ha sắn, mít, chuối, tiêu quanh nhà, ban đêm ông lại dành thời gian để đi loanh quanh trong vườn, chỉ khi mỏi mới ngả lưng.
Ông kể: “ Mỗi lúc như thế, mắt tôi cứ nhìn trân trân lên trần nhà, nếu nhức mắt thì nhắm lại một tí chứ không tài nào ngủ được.
Lúc mới mất ngủ tôi cũng hoảng loạn lắm, tôi chỉ mong cho hết đêm, vì cứ nằm xuống là tôi lại nghĩ vẩn vơ, giờ quen rồi nên tôi thấy bình thường”.
Ông Nguyễn Xuân Hợi (SN 1959), ở cùng làng với ông Kha cho biết, mỗi khi trong làng có hiếu, hỉ, ông Kha vẫn thường tự nguyện đến giúp mọi người chuẩn bị thâu đêm nên hàng xóm ai cũng quý mến.
“Trước đây tôi cũng muốn chữa bệnh, những mong có một cuộc sống bình thường như bao người, có nhiều đoàn đến để chữa cho tôi, có người lại gọi điện bảo tôi vào TP HCM rồi họ cho sang Hàn Quốc chữa bệnh nhưng tôi không đi. Tôi biết bệnh tôi rồi, không khỏi được đâu, thôi thì chấp nhận ban đêm như ban ngày vậy”, ông chia sẻ.
Ở vùng này ông Kha rất nổi tiếng, về khả năng thức đêm, hai nữa là sống rất được lòng mọi người, ông cũng là người mà kẻ trộm ngại gặp nhất. Có ông, hàng xóm yên tâm ngon giấc.
Tiễn chúng tôi về, ông vẫn nói với theo, ông không thích chụp ảnh vì mắt ông sâu và thâm đen quá. Hơn 12 ngàn ngày đã qua và những ngày tiếp theo, có lẽ ông cũng mong một giấc ngủ thật sâu để đêm ngắn lại.