Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Kỳ 4: Rùng rợn cách hóa giải bùa ngải

(DS&PL) -

(ĐSPL) - Tận mắt nghe và chứng kiến cảnh bà thầy hóa giải bùa ngải nhưng tôi vẫn cảm thấy hoang mang và tự hỏi: "Không lẽ sự tồn tại của bùa ngải là có thật ư?".

(ĐSPL) - Người đàn ông có vóc dáng cao to mỏi mệt bước vào phòng. Trên gương mặt có phần dữ tướng của anh hiện rõ vẻ mỏi mệt và đau đớn không giấu giếm. Phải có 2 người đàn ông khỏe mạnh khác kè hai bên, anh mới gắng gượng lê từng bước vào trong căn phòng trống trải, ngoài chiếc ghế gỗ kê chỏng chơ giữa phòng chỉ còn toàn ban thờ sực nức khói nhang, những lá bùa xanh đỏ dán kín khắp tường.

Bà thầy có vẻ khá dửng dưng và chẳng lấy gì làm lạ. Bà đủng đỉnh thắp nhang, miệng lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ rồi khoát khoát tay, chỉ vào người đàn ông bảo: "Ra đây thắp nhang đi con". Người đàn ông líu ríu làm theo. Cặp lông mày rậm rì đúng kiểu "võ tướng" cứ nhíu lại theo từng nét đau đớn trên gương mặt. Thắp xong mấy tuần nhang trên đủ các ban, bà thầy chỉ người đàn ông ra chiếc ghế ngồi, cao giọng nói với người nhà đi theo: "Có mang đủ theo không?"

Người đàn bà đi cùng, có vẻ như là vợ người đàn ông đau đớn kia hạ giọng: "Thưa cậu, có ạ". "Thế thì mang vào bếp nhanh lên." - bà thầy nói. Người đàn bà líu ríu lấy trong túi xách một bọc nilon được bọc kín đáo, bên trong có những vật tròn được bọc kỹ bằng giấy đưa cho người phụ việc của bà thầy. Người phụ việc cầm chiếc túi xách vào bếp, giơ tay vẫy người đàn bà: "Chị đi theo tôi luôn đi".

Trong phòng chỉ còn lại duy nhất bà thầy và người đàn ông có gương mặt dữ dằn, bậm trợn. Anh này đang nửa nằm, nửa ngồi trên ghế, thở hắt ra theo từng cơn nhíu mày. Bà thầy đi vòng vòng xung quanh quan sát, đôi mắt lạnh lùng và vô cảm. Đột ngột, bà chỉ về phía gáy của người đàn ông và hỏi: "Có phải đau chỗ này không?" Người đàn ông gật gật đầu, gắng gượng thều thào: "Bẩm cô đúng chỗ này đấy ạ". Bà thầy lại tiếp tục chỉ vào đầu gối, sống lưng, bắp chân và hỏi những câu tương tự. Người đàn ông lại tiếp tục gật đầu, ánh mắt như sáng lên một tia hi vọng và cầu khẩn.

"Chỉ khi nghe những người trong cuộc kể, được chứng kiến tận mắt cảnh "lấy ngải" thì tôi mới thực sự cảm thấy sức hủy hoại khủng khiếp từ thứ bùa này." (Ảnh minh họa)

Độ chừng vài phút sau, bà thầy bỏ tay ra khỏi đỉnh đầu người đàn ông, lắc lắc đầu: "Chúng nó chơi ghê thật. Anh chưa chết là còn cao số lắm đấy". Người đàn ông hé miệng như định nói điều gì đấy, nhưng chỉ thở hổn hển mà không nói được. Bà thầy lấy quả trứng gà vừa luộc còn nóng hổi áp lên gáy người đàn ông, miệng trấn an: "Cố gắng chịu đựng một chút, cô lấy đồ ra là sẽ khỏe ngay."Độ chừng 15 phút sau, người phụ việc của bà thầy và vợ của người đàn ông kia khệ nệ bước vào phòng, mang theo một mâm đầy trứng gà vừa luộc còn nóng hổi. Bà thầy ra hiệu cho người đàn ông ngồi thẳng dậy, tay cầm một quả trứng gà lầm bầm nói điều gì đó không rõ, hà hơi vào quả trứng vài lần rồi cầm lấy, đi tới chỗ người đàn ông đang nhăn nhó vì đau đớn. Bà nhắm mắt lại, đưa một tay lên phía đỉnh đầu của người đàn ông kia hồi lâu. Trên gương mặt của người đàn ông mồ hôi rịn ra từng giọt, gương mặt nhăn nhúm lại như thể vừa trải qua một cơn đau đớn cực kì khủng khiếp. Nhưng anh chàng vẫn nghiến răng chịu đựng, con mắt đỏ sọng lên và mồ hôi vã ra như tắm theo từng đợt.

Quả trứng gà được lăn chậm rãi ở vùng da gáy của người đàn ông dữ tướng. Mặt anh ta lại nhăn nhúm lại theo từng hành động của bà thầy. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy từng cọng gân xanh nổi lên ở trán, cổ, to như chiếc đũa nhỏ. Bà thầy miệng vừa lẩm bẩm điều gì đó, tay vừa không ngừng lăn, xoa quả trứng gà. Xong phần gáy, bà bỏ quả trứng sang một bên, lấy một quả trứng mới ra tiếp tục lăn trên cơ thể của người bệnh. Đầu gối, sống lưng, bắp chân - tất cả những nơi người đàn ông kêu đau đớn đều được bà dùng trứng gà nóng lăn qua đều đặn một lượt.

Khi mà số trứng đã lăn lên tới hàng chục quả, bà mới dừng tay. Trên gương mặt của người đàn ông kia lộ rõ vẻ mỏi mệt, như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, nhưng ánh mắt đã có thần hơn trước rất nhiều. Bà thầy cũng có vẻ mệt, kiếm một chiếc ghế ngồi xuống, hớp một miếng nước trả ngồi thở một hồi, rồi quay qua phía người giúp việc nói: "Bảo cô kia ra phụ lấy đồ đi. Để người ta tự bóc cũng được!".

Những quả trứng thường được sử dụng làm công cụ để "lấy ngải".

Người phụ nữ kia run run đem quả trứng có mớ tóc người đưa vào tay của bà thầy. Bà thầy trầm ngâm rút nhúm tóc độ chừng bằng ngón tay út ra xem, lắc lắc đầu: "Vẫn còn nữa. Cái này chỉ làm ông ấy bị ho với ngứa họng thôi. Cứ tìm tiếp còn ra nhiều thứ hơn."

Người phụ nữ lại lúi húi bóc tiếp. Đột nhiên, chị này hốt hoảng la to một tiếng, đứng phắt dậy. Quả trứng trong tay rơi xuống đất nứt ra làm mấy phần. Giữa phần lòng đỏ trứng có một nhúm đen sì nằm lấp ló ngay chính giữa. Bà thầy cao giọng: "Tóc người chứ có gì mà sợ. Lấy đem ra đây tôi xem nào."Người phụ việc dường như đã thành thạo với công việc này đổ tất cả trứng vào một chiếc rổ, ngoắc tay gọi người đàn bà đi cùng người bệnh ra ngồi bên cạnh. "Chị bóc rồi bửa đôi quả trứng ra, xem bên trong lòng đỏ có gì?" Người đàn bà răm rắp làm theo. Quả trứng sau khi luộc và lăn xong nhìn cũng chẳng có gì khác lạ, giống hệt như những quả trứng khác. Cũng lòng trắng, lòng đỏ nguyên vẹn, vừa luộc xong vẫn còn bốc mùi thơm. Chị chậm rãi bửa đôi từng quả trứng, lấy phần lòng đỏ tãi ra như để tìm kiếm thứ gì đó bên trong. 2 quả đầu không có gì khác lạ, chỉ là chiếc lòng đỏ trứng gà bình thường. Bà thầy chậm rãi: "Cứ từ từ. Bửa hết từng ấy trứng thế nào chả thấy đồ."

Người phụ nữ lại răm rắp làm theo. Cứ bóc độ vài quả trứng, chị này lại mặt mày tái mét đưa quả trứng có dị vật bên trong cho bà thầy. Càng lúc, các thứ dị vật này càng đa dạng và kì lạ. Có khi là một chiếc kim khâu, có khi là cả một chùm móc câu, mảnh lưỡi lam bị bẻ, nhưng đặc biệt nhất là một cuộn giấy nhỏ được cuộn tròn. Khi mở ra, trên mảnh giấy kì lạ ấy là vô số những nét vẽ nhằng nhịt. Bà thấy xem kỹ, chép miệng: "Nó "chơi" cả bùa ác, bảo sao mà không thân tàn ma dại".

Sau chừng 1 tiếng đồng hồ, tất cả trứng đã được bóc hết. Đống dị vật thu được đặt ngổn ngang trên bàn ước chừng lên tới gần chục món. Bà thầy bước vào trong nhà, lấy ra một đạo bùa đặt trong túi vải đỏ, đưa cho người đàn ông, nói: "Về nhà nghỉ ngơi đi, đeo tạm cái này vào để cho nó an tâm." Người đàn ông bỗng nhiên nhanh nhẹn và hoạt bát hẳn, cung kính lấy tay đỡ lấy lá bùa, miệng líu ríu cảm ơn. Bà vợ đứng bên cạnh cũng lóng ngóng nói lời cảm tạ bà thầy, gương mặt vẫn chưa hết nhợt nhạt và sợ hãi. Bà thầy thủng thẳng gật đầu, xua xua tay ý bảo cặp vợ chồng ra ngoài về sớm, bà còn khách đang đợi phía ngoài. Cả hai vợ chồng cảm ơn xong vội vàng dắt nhau đi, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Tôi cố chạy theo để bắt chuyện, nhưng người đàn ông có vẻ vẫn còn mỏi mệt và không muốn nói điều gì, nhưng người vợ thì trái ngược hoàn toàn. Có vẻ như sau khi được chứng kiến một màn "kinh dị" như vậy, chị có nhu cầu rất lớn trong việc chia sẻ nó cho người khác.

"Chồng em cũng là dân làm ăn, mà bị "chơi" cỡ nửa năm nay rồi. Đầu tiên gia đình có biết đâu, tốn bao nhiêu tiền cho đi chạy chữa ở bệnh viện mà không khỏi. Nơi thì nói không phát hiện ra bệnh, nơi thì kê đơn theo kiểu hú họa, chồng em uống bao nhiêu thuốc vào mà có thuyên giảm được đâu. Gần đây may nhờ có bệnh vái tứ phương, có đi xem ông thầy thì được bảo cho bị "chơi", nên mới lặn lội tìm tới đây. May phước lại gặp được bà thầy, mới nhìn mặt chồng em bà ấy đã đồng ý chữa ngay, vì sợ để lâu hơn không chữa kịp.

Lúc lên đây, bà ấy có dặn em mua mấy chục trứng gà ta còn sống. Hồi này lúc vào trong bếp là em với chị phụ việc của bà thầy cùng luộc trứng. Chị ấy chỉ bắc nước sôi bỏ lên bếp, còn trứng là tự tay em thả vào. Vớt ra cho vào rổ thì cũng là em. Mang lên trên nhà cũng tay em mang, mà làm sao sau khi lăn xong thì đúng thật bên trong trứng lại "có đồ". Em cũng là dân làm ăn buôn bán, lừa được em khó đấy, nhưng riêng chuyện này thì em công nhận là không tin không được."

Ánh mắt người đàn bà ánh lên niềm vui khi nhìn về phía chồng: "Đấy anh xem. Mấy hôm trước đi đâu cũng còn phải có tới mấy người dìu, giờ đã túc tắc tự đi lại được rồi. Khổ, mấy tuần trước người như phát rồ phát dại vì đau, cả tuần lễ không ngủ được nằm rên hừ hừ. Chồng em cũng là dân xã hội, lấy nhau cả chục năm trời chưa bao giờ thấy ông ấy mở miệng rên la nửa câu, thế mà cũng có lúc chịu đựng không nổi đấy. May quá, sau đợt này chắc là đỡ hẳn, mà không biết đứa nào nó lại ác nghiệt tới như thế cơ chứ. Vợ chồng nhà em ăn ở có nhân có đức chứ đâu phải là dân trộm cướp giết người đâu..."

Tôi nhìn người đàn ông đang rảo bước tự đi phía trước thì cũng nhận thấy anh ta đã khỏe mạnh hơn trước khá nhiều. Đó là do tác dụng của việc "lấy đồ" hay đơn giản chỉ là tác động của biện pháp tâm lý, vẫn chưa thể nào biết được, nhưng việc nạn nhân đột ngột hồi phục trong nháy mắt giống hệt như thể một thứ phép màu đầy bí ẩn. Sau cặp vợ chồng, vẫn còn dăm ba người nữa xếp hàng chờ đợi tới lượt mình. Gương mặt, ánh mắt của những người bệnh đó cũng vô hồn, thất thần hệt như người đàn ông dữ tướng kia. Tôi không thể không hoang mang với suy nghĩ bất chợt: "Không lẽ sự tồn tại của bùa ngải là có thật?"

Kỳ 5: Những nghệ sĩ "miễn nhiễm" với bùa ngải

Có tác dụng rất khủng khiếp và bí ẩn, nhưng bùa ngải không phải là thứ quyền lực vạn năng. Có khá nhiều người - đặc biệt là nghệ sĩ nổi tiếng - được cho là "miễn nhiễm" cùng bùa ngải. Thứ quyền lực bí mật đó vô tác dụng đối với họ và đối mặt với hàng loạt sự ganh ghét, đố kỵ, thậm chí là thù hận, họ vẫn sống khỏe mạnh và tiếp tục thăng tiến trong sự nghiệp. Những người đó là ai và họ đã mắc phải những ân oán gì cùng các tay "cao thủ" chơi bùa ngải, mời đón đọc trong kỳ tiếp.

Mời các bạn cùng đón đọc Kỳ 5 trong tuyến bài: "1001 chuyện bí ẩn về bùa ngải của showbiz Việt" vào hồi 9h00 ngày 14/2/2014.

Tin nổi bật