Ảnh minh họa. |
Gặp và có được người mình yêu là điều hạnh phúc nhất đối với bất kì người thanh niên nào đang ở tuổi như Luân thế nhưng cái ngày mà Luân gặp và trúng “tiếng sét ái tình” với Uyên có lẽ lại là ngày đưa cuộc đời Luân rẽ sang lối khác.
Trước khi gặp Uyên, Luân có một cuộc sống khá bình yên với hiệu sửa chữa điện thoại nhỏ nơi phố huyện Hưng Hà. Một ngày tháng 5/2010, Uyên đến cửa hàng của Luân hỏi mua điện thoại di động, 2 người đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên và đến với nhau như lẽ thường tình.
Trong nhà, Luân là người được mẹ cưng nhất, vậy mà ngày Luân dẫn Uyên về nhà giới thiệu đã vấp phải sự ngăn cản quyết liệt từ mẹ Luân. Bà phản đối với một lý do cổ hủ rằng Luân tuổi Dần (tuổi âm), còn Uyên tuổi Thân, hai đứa không hợp tuổi và không thể đến được với nhau. Để chia rẽ đôi tình nhân, đã rất nhiều lần mẹ Luân đi tìm con, thậm chí còn lớn tiếng mạt sát Uyên trước đông người khiến cô gái nhiều phen tủi nhục.
Mặc cho bị mắng chửi, ngăn cản và thậm chí là cả tuyên bố từ mặt thì Luân vẫn yêu Uyên như thế gian này chỉ có hai người là để cho nhau. Theo lời Uyên kể thì có lần cô nghe người yêu tâm sự rằng đã quỳ xin mẹ hãy chấp nhận Uyên nhưng trái tim người mẹ thương con không đúng chỗ vẫn se sắt: nếu lấy Uyên thì đừng nhìn nhận mẹ nữa.
“Những lúc bị ngăn cản, chúng em chỉ biết ôm nhau khóc. Rồi anh ấy rủ em bỏ trốn, đến lúc có thai mới quay về thì coi như sự đã rồi thì mọi người cũng phải chấp nhận. Yêu anh ấy nên anh ấy bảo thế nào em cũng theo, ai ngờ”, Uyên tâm sự.
Rủ nhau ra Quảng Ninh thuê nhà ở, trước khi đi, hai đứa lấy một chiếc xe máy của bố Uyên làm tài sản để sinh sống nơi đất lạ. Uyên xin làm lễ tân cho một khách sạn, còn Luân lay lắt làm thuê cho một số nơi. Cuộc sống có tình yêu nhưng eo hẹp về kinh tế vô cùng nhọc nhằn.
Rồi một ngày, Uyên nói với Luân rằng cô đã có thai, Luân mừng rỡ ra mặt và đôi lứa đã tính đến chuyện lâu dài bên nhau. Nhưng lâu dài kiểu gì đây khi hai đứa chỉ với bàn tay trắng, gia đình ngăn cản, cửa hàng điện thoại lại do mẹ Luân quản lý, Uyên lại không thể về nhà. Một phút nông nổi chúng đã nghĩ đến chuyện đi cướp để lấy tiền đi thật xa, vào vùng đất Tây Nguyên, nơi Luân từng gắn bó để mở cửa hàng điện thoại di động.
Rồi chúng sẽ kiếm tiền, sinh con nơi mảnh đất ấy. Từ Quảng Ninh, hai đứa bắt xe khách về nhà nghỉ Ngọc Giỏi (Hưng Hà, Thái Bình) và gây tội ác vào đêm 8/1/2011.
“Giá mà em biết được ý định của anh ấy thì em đã không để xảy ra như vậy”, Uyên kể. Sau khi cùng Luân quay về Thái Bình, đêm đó tại nhà nghỉ Ngọc Giỏi, Uyên đã ngủ một giấc say cho đến khi được Luân đánh thức. Cô bảo có lẽ tại vừa mang thai lại đi một chặng đường xa về nên cô ngủ như chết, chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Mãi tới khi được Luân đánh thức, nghe người yêu kể về chuyện đã gây ra, cô mới bừng tỉnh.
“Thực sự lúc đó em như lên cơn sốt rét, tay chân quýnh quáng chẳng biết làm gì vì sợ. Anh ấy bảo gì em răm rắp làm theo, đầu óc trống rỗng”, Uyên kể.
Như một cái máy, Uyên theo người yêu bỏ trốn. Dọc đường đi, cô chỉ ao ước sau khi mẹ tròn con vuông sẽ cùng chồng quay về đầu thú. Thế nhưng điều mong ước ấy chẳng bao giờ thực hiện được bởi quá trình chạy trốn, vì ăn ngủ thất thường và lo nghĩ, Uyên đã bị hư thai.
“Em không dám nói cho anh Luân biết vì sợ anh ấy buồn. Mãi sau này sắp phải trả án, Luân mới biết nên càng thương tâm em hơn”, Uyên kể với đôi mắt đỏ hoe.
Cô không ngờ mối tình đầy yêu thương và sóng gió ấy của cô lại có một kết cục bi đát. Đứa con trong bụng không giữ được, người yêu trả giá bằng mạng sống, chỉ còn lại mình Uyên với nỗi đau câm lặng. Uyên bảo đành rằng trong thế giới phạm nhân, đều là những người không dính tội này thì tội khác nhưng sao Uyên vẫn thấy lẻ loi. Cái tội của cô không chỉ là đồng bọn của một kẻ giết người, cướp của mà là có tội với bố mẹ, gia đình và cả với hình hài bé nhỏ mới tượng hình mà cô không giữ được.
Uyên bảo cô có lỗi với người yêu nhiều lắm bởi chính cô đã đem lại oan trái cho Luân cho dù trong thâm tâm cô cũng hiểu rằng cả hai đến với nhau hoàn toàn tự nguyện và đều không một chút ân hận, luyến tiếc.
“Trong phòng biết giam không được viết thư gửi cho em nhưng anh ấy đã có cách riêng để cho em hiểu rằng anh ấy yêu em nhiều lắm. Anh ấy gấp tôm, vẽ đôi uyên ương và viết nhật ký.Những kỷ vật ấy mãi mãi là tài sản vô giá đối với em”, Uyên tâm sự.
Bố mẹ đều nghèo nên một năm mới tới thăm con gái một lần vào dịp gần tết. Uyên bảo nhìn bố mẹ dắt díu nhau vào thăm con, tay gói, tay xách mà nghẹn lòng. Những khi ấy, Uyên lại nhớ đến Luân và nhận ra rằng mình vẫn còn cơ hội để sửa chữa. Uyên bảo sau này ra trại cố gắng sống thật tốt để báo hiếu cha mẹ. Cô muốn thực hiện đúng lời hứa với Luân: “Sống cả cho phần Luân và luôn nhớ về anh ấy”.
MAI HÀ