Ban ngày đ? “c&ac?rc;u”
Ong vò vẽ thường bắt đầu x&ac?rc;y tổ vào khoảng đầu mùa hạ và sẽ bỏ tổ bay đ? vào cuố? mùa thu. Tùy theo địa h&?grave;nh mà ong vò vẽ đóng tổ tr&ec?rc;n cao hay dướ? thấp. Chúng làm tổ bất cứ nơ? đ&ac?rc;u, tr&ec?rc;n c&ac?rc;y, dướ? bụ? rậm, trụ đ?ện và có kh? đóng cả tr&ec?rc;n vách hay trần nhà. Tổ vò vẽ có nh?ều h&?grave;nh thù khác nhau tùy theo vị tr&?acute; mà nó làm tổ.
Vò vẽ cực kỳ hung dữ, kh? có đố? phương x&ac?rc;m phạm đến tổ, chúng túa ra và cùng tấn c&oc?rc;ng. Nh?ều trường hợp, trẻ em đ? chăn tr&ac?rc;u, ngườ? lớn đ? l&ec?rc;n rừng nếu v&oc?rc; t&?grave;nh va nhằm tổ của nó th&?grave; nhất định sẽ bị ch&?acute;ch. Nhẹ th&?grave; mặt mũ? ch&ac?rc;n tay sưng vù, nặng có thể dẫn đến tử vong.
Nguy h?ểm là vậy nhưng những ngườ? chuy&ec?rc;n đ? đốt ong vẫn có cách t&?grave;m ra tổ của chúng để lấy nhộng. &Oc?rc;ng Alăng Mu&oc?rc;n một thợ “săn” vò vẽ có t?ếng ở th&oc?rc;n Tống Có? (x&at?lde; Ba, Đ&oc?rc;ng G?ang) cho chúng t&oc?rc;? b?ết, muốn t&?grave;m ra tổ vò vẽ phả? dùng h&?grave;nh thức “c&ac?rc;u” ong. Dụng cụ “c&ac?rc;u” vò vẽ gồm một cần dà? khoảng 1,5m và sợ? chỉ mảnh dà? độ một gang tay. Kh? “c&ac?rc;u”, một đầu sợ? chỉ buộc mảnh g?ấy nhỏ màu trắng và mỏng, đầu d&ac?rc;y k?a cột một con mồ? là ruồ? hoặc ch&ac?rc;u chấu nhỏ. Sau đó vắt hờ đoạn d&ac?rc;y chỉ vào đầu cần c&ac?rc;u.
Như đ&at?lde; hẹn trước, t&oc?rc;? được &oc?rc;ng Alăng Mu&oc?rc;n cho đ? theo để tận mắt xem cảnh đốt tổ ong vò vẽ m&?grave;nh mớ? t&?grave;m được. Dụng cụ để đốt ong gồm một bó đuốc làm từ th&ac?rc;n nứa nhỏ chẻ dọc, phơ? kh&oc?rc;, bó lạ? vừa tay cầm; một con rựa cán dà? thật bén; đèn p?n và bao tả? để đựng tổ ong.
Trờ? chập choạng tố? chúng t&oc?rc;? l&ec?rc;n đường. Lộ? qua một con suố? rồ? men theo lố? đ? của một đồ? chè, đến một b&at?lde;? đất trống. &Oc?rc;ng Mu&oc?rc;n so? p?n về ph&?acute;a một bụ? chè và cho b?ết nơ? đó có tổ ong khá to. &Oc?rc;ng nhắc: “Ban đ&ec?rc;m chúng chu? hết vào trong tổ rồ?, đ? đến sát tổ chúng cũng được nhưng cẩn thận kh&oc?rc;ng được làm động tổ, nguy h?ểm lắm!”.
&Oc?rc;ng so? đèn p?n và t?ến sát tổ ong vò vẽ đóng tr&ec?rc;n một bụ? chè khá thấp để xác định lạ? m?ệng tổ ong, t&oc?rc;? mon men bò theo tranh thủ dùng máy ảnh gh? h&?grave;nh. Chọn vị tr&?acute; phù hợp, &oc?rc;ng ch&ac?rc;m lửa bó đuốc và đưa ngay vào m?ệng tổ ong. T?ếng ù... ù... phát ra từ trong tổ vò vẽ. Bầy ong đồng loạt bay ra bị lửa th?&ec?rc;u trụ? cánh rơ? xuống đen cả mặt đất. Trong kh? &oc?rc;ng đốt tổ, con tra? lớn của &oc?rc;ng đứng ph&?acute;a sau cầm nhành c&ac?rc;y phòng thủ lỡ có con thoát được bay ra ngoà?.
T?ếng ù ù trong tổ ong bắt đầu lịm dần rồ? kh&oc?rc;ng nghe thấy nữa. &Oc?rc;ng cườ? hà... hà... và bảo vợ bật đèn p?n l&ec?rc;n. &Oc?rc;ng cầm c&ac?rc;y rựa cán dà? chặt một nhát vào gốc, c&ac?rc;y chè mang theo tổ vò vẽ ng&at?lde; xuống. Con tra? &oc?rc;ng bước vào nhẹ nhàng b&ec?rc; tổ ong đưa ra b&at?lde;? đất trống. Phá lớp vỏ b&ec?rc;n ngoà?, tổ ong h?ện ra gồm nh?ều tầng xếp chồng l&ec?rc;n nhau tr&oc?rc;ng rất đẹp. Gỡ từng tầng đầy nhộng bỏ vào bao tả? và chúng t&oc?rc;? quay về.
Nguy cơ cháy rừng
&Oc?rc;ng Alăng Mu&oc?rc;n gọ? đứa con tra? và bảo ch&?grave;a lưng ra chỉ cho chúng t&oc?rc;? những vết cắn bị lún s&ac?rc;u còn mưng mủ trong lần đốt ong hồ? tuần trước. &Oc?rc;ng kể: “Lần đó gặp tổ ong vò vẽ to bằng cá? thúng 3 ang (thúng dùng để đựng thóc, mỗ? ang là 30 chục lon - NV). Tổ ong có đến 3, 4 cửa ra vào. Do kh&oc?rc;ng quan sát cẩn thận từ trước n&ec?rc;n kh? nổ? lửa đốt ong thoát ra quá đ&oc?rc;ng, tấn c&oc?rc;ng tớ? tấp. Lúc đó mạnh a? nấy băng rừng mà chạy. Lần đó con &oc?rc;ng bị ch&?acute;ch 3 vết, đ&at?lde; dùng bà? thuốc g?a truyền chữa mà mặt mũ? vẫn sưng to, đau nhức suốt đ&ec?rc;m h&oc?rc;m đó. Đến ngày sau mớ? hết đau nhức nhưng vết cắn vẫn sưng và còn bưng mủ.