Dù chồng mất đã lâu, nhưng tôi không có ý định đi bước nữa, bởi với tôi hạnh phúc đơn giản là được nhìn thấy con trai khôn lớn nên người, bố mẹ chồng mãi mãi khỏe mạnh.
Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang làm dâu Hà Nội. Tôi cưới chồng được 12 năm nay. Nhớ lại ngày theo chồng về dinh, giờ đây tôi vẫn không quên được cảm xúc bồi hồi. Khi đó, tôi vô cùng lo lắng, bởi tôi sợ mình sẽ không hòa nhập được với nếp sống bên nhà chồng.
Dù thế, những ngày đầu về làm dâu, tôi vẫn luôn nỗ lực để hoàn thành trách nhiệm của nàng dâu trưởng. Hiểu được sự lo lắng của tôi, bố mẹ chồng đã quan tâm, động viên hết mực. Ngày ngày, mẹ chồng vẫn hướng dẫn cho tôi cách nấu các món ăn mà mọi người thích. Thấy tôi vụng về, chậm chạp mẹ chồng không một lời kêu van mà vẫn kiên trì hướng dẫn. Thi thoảng mẹ vẫn rủ tôi cùng đi mua sắm, rồi đi làm tóc...
Còn bố chồng tôi, những lúc cả nhà cùng uống trà vui vẻ, ông vẫn kể cho tôi nghe về tuổi thơ của chồng. Nói chung, bố mẹ chồng luôn cố gắng để tôi sớm hòa đồng và hiểu nền nếp gia đình hơn. Chính điều đó, càng khiến tôi thêm thương yêu, khâm phục bố mẹ chồng hơn.
Hạnh phúc vì có bố mẹ chồng tuyệt vời. (Ảnh minh họa) |
Hạnh phúc bên gia đình chồng cứ êm đềm trôi qua khi con trai tôi tròn 2 tuổi. Ngày sinh nhật con cũng là ngày tôi nhận được hung tin chồng tôi đột nhiên qua đời vì tai nạn. Khi đó, tôi như chết lặng, còn mẹ chồng tôi bà ngất đi. Sau đó là những chuỗi ngày cả gia đình đằng đẵng chìm trong đau khổ. Mẹ chồng tôi ốm suốt 3 năm liền vì thương nhớ con trai, còn bố chồng tôi chìm trong khói thuốc lá. Gia đình chỉ có duy nhất anh là con trai, là chỗ dựa của bố mẹ nhưng giờ đây anh đã vĩnh viễn về nơi vĩnh hằng.
Nhiều lần, tôi nhìn thấy mẹ chồng gầy guộc ôm di ảnh con trai mà tim tôi thắt lại. Tôi muốn nói với bà rằng anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn dõi theo bước chân của từng thành viên trong gia đình, nhưng tôi không thể nói nên lời... Phải nhiều năm sau đó, mẹ chồng tôi mới dần lấy lại được thăng bằng.
Trở thành góa phụ khi tuổi đời còn khá trẻ, đối với tôi là cơn ác mộng. Thương con dâu, đôi lần bố mẹ chồng khuyên tôi đi bước nữa để lo cho hạnh phúc về sau. Nhưng tôi đâu nỡ, bởi từ ngày anh mất, bố mẹ càng thương con dâu hơn.
Ngày tôi được vinh danh giáo viên dạy giỏi của trường, bố mẹ chồng mừng lắm. Ông bà chuẩn bị tiệc liên hoan, mời anh em nội, ngoại tới dự. Khi đó, tôi hạnh phúc biết chừng nào.
Thời gian trôi đi, đã hơn 10 năm chồng tôi qua đời, tôi dần cảm nhận được bố mẹ chồng như gia đình thật sự của mình. Tôi hoàn toàn không muốn đi bước nữa, bởi hạnh phúc lớn nhất cuộc đời chính là được nhìn con trai trưởng thành, bố mẹ chồng khỏe mạnh đến trăm tuổi.