Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Sau sự cố nhập viện, nàng dâu bật khóc khi hiểu tâm ý của mẹ chồng

(DS&PL) -

Không chỉ áp lực vì chưa sinh được con, Mai Lê (31 tuổi, Hải Phòng) còn bị mẹ chồng soi mói từng tí một.

Không chỉ áp lực vì chưa sinh được con, Mai Lê (31 tuổi, Hải Phòng) còn bị mẹ chồng soi mói từng tí một. Nhiều hôm, bà tìm cách “gây sự” với con dâu từ chuyện nhỏ nhất. Nhiều đêm Lê khóc thầm, cô cảm thấy bế tắc, chán nản và muốn buông xuôi tất cả...

Ngày xưa, mỗi lần lũ bạn gái thân tụ họp với nhau Lê thấy mấy đứa có chồng rất hay... nói xấu mẹ chồng! Thấy Lê cứ tủm tỉm cười, lũ bạn cô lườm nguýt rồi nói: “Mày cứ lấy chồng đi rồi khắc biết, đừng có mà cười sớm”.

Thế rồi năm ba mươi tuổi, Lê cũng có mẹ chồng. Cô nghĩ đơn giản là mình cứ tốt với bà thì chắc bà sẽ không gây khó dễ gì đâu. Ban đầu cả họ nhà chồng quý Lê lắm. Cô cứ tưởng mình chân thành, xởi lởi, hòa nhã với mọi người nên được yêu quý. Một thời gian sau cô mới hiểu là lúc đó bất cứ ai lấy Quý- chồng Lê cũng sẽ được đối xử như vậy. Đơn giản chỉ vì Quý là con trai một mà mãi gần bốn mươi mới chịu thành gia thất.

Có lẽ đó cũng là lý do khiến cả nhà chồng Lê bắt đầu thấy nóng ruột vì sau ngày cưới đã nửa năm mà Lê vẫn chưa có bầu. Lê cảm nhận rất rõ mẹ chồng bắt đầu săm soi, bắt bẻ cô từng lỗi nhỏ. Có khi chả có lỗi gì bà cũng bới ra để có lý do nặng nhẹ với con dâu. Ví như trong bữa cơm nhìn thấy bát mắm hay đĩa rau Lê xào đều được tỉa tót, xếp đặt đẹp mắt như trong nhà hàng khiến chồng Lê vừa ăn vừa khen thì bà chỉ buông một câu: “Ôi dào, vẽ vời mất thời gian. Đẹp xấu gì chả tống vào mồm!”.

Ảnh minh họa 

Vậy thôi, toàn những chuyện rất nhỏ nhưng dần dần làm cho Lê mệt mỏi không muốn cố gắng làm một nàng dâu hiếu thảo nữa. Tuy không cãi mẹ chồng nhưng Lê cũng chống đối bà bằng cách im lặng. Mặc cho bà độc thoại một mình mỗi khi có chuyện gì đó làm bà không hài lòng. Tưởng đó là giải pháp an toàn nhất cho hoàn cảnh của mình nhưng Lê đâu có ngờ một hôm cô đang cầm bình nước nóng định rót vào phích thì mẹ chồng Lê do hỏi mấy câu không thấy con dâu trả lời liền chạy đến gần cô và hét lên: “Cô điếc à?”. Lê giật mình buông rơi chiếc bình làm bắn tung tóe nước nóng vào chân mình và cả chân bà.

Chuyện chỉ có vậy mà hai cô em gái của Quý ngay tối hôm đó đã phi về nhà mẹ đẻ hỏi tội chị dâu tại sao dám hắt nước sôi vào người mẹ chồng? Nghe vậy, Lê chỉ còn biết về phòng nằm khóc một mình. Quý cũng thấy khổ tâm vì “mẹ một bên và vợ một bên” nhưng Quý lại nghĩ đơn giản là chỉ cần hai vợ chồng sinh con là giải quyết hết mọi mâu thuẫn vì mẹ anh bức xúc do nóng ruột chuyện có cháu đích tôn thôi.

Tuy nhiên khi hai vợ chồng đi khám bác sĩ kết luận cả hai đều bình thường còn chuyện chậm con có lẽ phần nhiều do áp lực về tâm lý! Bởi vậy Lê muốn ra ở riêng nhưng Quý là con trai một nên anh không thể để mẹ sống một mình vì bố anh mất đã lâu. Lê cảm thấy cuộc sống của mình rơi vào bế tắc nên cô đã nghĩ đến chuyện... ly hôn. Khi lá đơn ly hôn vừa viết xong chưa kịp gửi thì Lê bỗng đau bụng dữ dội, hôm đó cũng là ngày Quý vừa sang Trung Quốc vì chút công chuyện. Ban đầu Lê nghĩ mình bị rối loạn tiêu hóa nên uống mấy gói men tiêu hóa rồi lên giường nằm chờ sáng nhưng nửa tiếng sau do đau quá không chịu đựng được nữa cô phải bò xuống phòng mẹ chồng thì thào được một câu “ Mẹ ơi!” rồi ngất đi không biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy Lê thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Mẹ chồng ngồi bên cạnh mắt thâm quầng, tay bà đang nắm chặt tay cô. Bà cho biết cô bị đau ruột thừa phải mổ cấp cứu. Những ngày sau đó mình bà chăm sóc Lê trong bệnh viện và không cho cô gọi cho gia đình cô đến cũng như không được báo cho Quý để anh yên tâm giải quyết xong công việc. Ban đầu Lê rất băn khoăn không hiểu ý của mẹ chồng là thế nào? Nhưng rồi thấy bà nhẹ nhàng nâng đỡ khi cô phải đi vệ sinh hoặc lúc bà thổi và đút cho cô từng thìa cháo nhỏ thì Lê cảm động không cầm được nước mắt. Thấy cô khóc bà lại hiểu lầm: “Con đau lắm hả? Thôi cố gắng lên con ạ. Vài hôm nữa là khỏi thôi mà!”.

“Mẹ! Con xin lỗi. Từ trước tới nay con...”, Lê mếu máo. Khi đó, mẹ chồng hiểu được suy nghĩ của nàng dâu, nên vỗ về: “Thôi. Để vài hôm nữa con khỏe lại rồi về nhà mẹ con mình nói chuyện nhé. Ở đây là phòng bệnh nói chuyện e là không tiện”.

Một tuần trôi qua dài như cả năm. Hôm nghe bác sĩ nói được xuất viện Lê thấy nhẹ nhõm như cất được gánh nặng. Đêm hôm đó lần đầu tiên cô và mẹ chồng ngủ chung trên chiếc giường cưới của hai vợ chồng cô. “Lúc ngồi trên xe cấp cứu theo con vào bệnh viện mẹ chợt nhận thấy giữa sự sống và cái chết sao mà gần nhau quá! Cuộc sống này thật quý giá biết bao, vậy tại sao sống cùng nhau mà mình lại cứ làm khổ nhau? Mẹ làm khổ con nhưng mẹ cũng có sung sướng gì đâu!”.

Lê muốn hỏi rất nhiều nhưng mẹ chồng cô chỉ nói được mấy câu đó rồi bà chìm vào giấc ngủ. Có lẽ những ngày trong bệnh viện chăm sóc con dâu bà không ngủ nên đã quá mệt. Lê cứ thao thức mãi không ngủ được vì câu nói của mẹ chồng. Cô ôm ngang lưng bà và rúc đầu vào nách bà như hồi nhỏ cô vẫn thường làm vậy với mẹ đẻ. Cô nghĩ nếu bây giờ Quý về nhìn thấy cảnh này chắc anh té xỉu vì ngạc nhiên.

 NGUYỄN HOÀNG LƯỢC

Bài đăng trên báo giấy Đời sống & Pháp luật tháng số 23  

Tin nổi bật