(ĐSPL) - Chịu án tù 5 năm vì tộ? “lừa đảo”, gã nghĩ rằng mình không thể chôn vù? cuộc đờ? ở nơ? đất trạ? tù này được, gã nung nóng ý định tẩu thoát. Kế hoạch thành công, hắn cao chạy xa bay vào m?ền đất Tây Nguyên và xây dựng cuộc sống vớ? một cô gá? bản xứ. 20 năm vớ? một cuộc sống mớ?, nhưng cũng kh?ến hắn luôn lo sợ.
Cá? g?á phả? trả cho lòng tham không đáy
Gã chính là phạm nhân Nguyễn Văn H?ền (SN 1964) h?ện đang thụ án tạ? Trạ? g?am số 6 (bộ Công an) vớ? thờ? g?an 7 năm tù.
Phạm nhân Nguyễn Văn H?ền tạ? Trạ? g?am số 6.Trước đó, vào năm 1987, H?ền phả? vào trạ? g?am vớ? mức án 5 năm tù cho hành v? “lừa đảo, ch?ếm đoạt tà? sản”.
Nguyễn Văn H?ền s?nh ra ở một làng quê nghèo thuộc xã Sơn K?m, huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh). 20 tuổ?, vừa kết thúc chương trình phổ thông, gã nghe theo lờ? bố mẹ, lập g?a đình, chí thú làm ăn. Chưa đầy 3 năm sau, vợ chồng gã đã có 2 mặt con, vừa tra? vừa gá? cho ông bà ẵm bồng.
Lúc đó, gã đang làm nhân v?ên cho cửa hàng lương thực huyện, công v?ệc cũng trên đà thuận buồm xuô? g?ó. Rồ? gã được thăng chức, làm tạ? bộ phận trưởng k?nh doanh khách hàng. Tuy nh?ên, kh? cuộc sống bắt đầu dư g?ả, lòng tham trong gã trỗ? dậy. Trước sức hút của đồng t?ền, bản lĩnh sống trong gã yếu mềm và rồ? sa ngã. Bước chân gã dậm sâu vào vết nhầy và cứ thế trượt dà? trên con đường tộ? lỗ?. Để rồ? trong thoáng chốc, gã đánh mất tất cả.
Có chút t?ền trong tay, gã muốn chúng phả? s?nh sô? nảy nở, nên đã nghe theo một số ngườ? bạn mách nước, đưa một ít cho vay lấy lã?, phần còn lạ? bỏ mố? lấy thêm nguồn hàng. Sau và? lần có lờ?, gã l?ều bỏ ra một số vốn lớn để đầu tư. Đờ? không a? học được chữ “ngờ”, kể cả gã cũng vậy. Số t?ền lớn vừa tung ra, những đố? tác làm ăn đã lật bà? ngửa, lừa hết vốn l?ếng của gã. Sập bẫy, mất t?ền, gã trắng tay, trong kh? số nợ cao chất ngất nhưng không có khả năng ch? trả. H?ền tuyên bố vỡ nợ, ôm về mình mức án 5 năm tù.
Ngày 17/1/1987, toàn bộ tà? sản bị n?êm phong, vợ con phả? về tá túc nhà ngoạ?, còn gã, bước chân chầm chậm, nặng nề đ? thẳng đến trạ? g?am số 6 (Bộ Công an). Suốt thờ? g?an đó, tâm trạng chán chường, tuyệt vọng, nhưng trong đầu gã luôn nung nấu ý định bỏ trốn khỏ? trạ?. Nghĩ đờ? mình còn dà?, đang độ phơ? phớ?, muốn gầy dựng lạ? cơ ngh?ệp từ đầu kh? sức và trí đang vào g?a? đoạn sung mãn, nên gã không muốn phí hoà? tuổ? xuân ở đây.
Nghĩ là làm, gã lên kế hoạch bà? bản cho cuộc tẩu thoát của mình. “Sáng sớm ngày 9/8/1988, hôm đó chúng tô? đang làm ngoà? đồng thì trờ? bỗng nh?ên đổ mưa rất to. Kh? những g?ọt nước nằng nặng táp vào mặt, khao khát muốn bỏ trốn lóe lên trong tô?. Lợ? dụng sơ hở của các cán bộ quản g?áo, tô? đã “ra khỏ? đất trạ?” thành công”, H?ền kể lạ? cá? ngày xưa cũ ấy. Chuố? ngày sau đó, gã không nhớ được là mất bao nh?êu, nhưng là rất dà? để gã đến được vớ? vùng đất hẻo lánh ấy. Mất đến gần chục ngày vừa đ? vừa chạy, ngày đ? đêm nghỉ, hết nhảy tàu lạ? đón xe, gã đã đến được vùng đất Tây Nguyên. Lẩn trốn một thờ? g?an, tâm lý bất an kh?ến gã quyết định bắt xe xuống Bình Thuận.
Vùng đất hoang sơ, vắng vẻ, thưa thớt dân cư của xã Mương Mán, huyện Hàm Thuận Nam tạo cho gã cảm g?ác yên tâm hơn nên H?ền quyết định dừng chân ở đây. Rồ? cũng trên mảnh đất ấy, gã gặp vợ gã bây g?ờ. 2 ngườ? gầy dựng một tổ ấm nhỏ vớ? 4 đứa con ngoan h?ền. 20 năm ở đó, gã xây dựng một hình tượng ngườ? đàn ông mẫu mực, chân chất, h?ền lành, hay lam hay làm, kh?ến a? cũng t?n tưởng. Nhưng trong cuộc hộ? ngộ này, gã cũng tâm sự thật vớ? tô?, những năm tháng êm đềm ấy, lòng gã vẫn luôn nổ? những đợt sóng ngầm. Nhìn cảnh g?a đình hạnh phúc, gã luôn cảm g?ác lo âu, thấp thỏm, sợ hã? về một ngày bị bắt trở lạ?. Đã hàng trăm lần muốn thú tộ? vớ? họ, song cá? bản lĩnh trong gã quá đớn hèn nên không thốt được thành lờ?. Từ đó, gã chấp nhận sống trong mặc cảm, dằn vặt của sự dố? lừa.
Chân tướng của một ngườ? cha mẫu mực bị bóc mẽ
Trên vùng đất mớ?, chẳng a? b?ết gã là a?, Nguyễn Văn H?ền đổ? tên Nguyễn Văn Lợ?, đăng ký tạm trú tạm vắng vớ? danh nghĩa là ngườ? làm công. Gã sống cuộc đờ? ẩn dật, ít g?ao t?ếp vớ? ngườ? xung quanh. Hồ? đó, H?ền làm công nhân thuê cho một g?a đình bản địa. Sau hơn 1 năm cặm cụ? làm để che g?ấu quá khứ, gã lọt vào mắt xanh của chủ nhà và con gá? ông ta. Thấy chàng thanh n?ên đã cứng tuổ? mà chưa có g?a đình (như gã nó? vớ? ông - PV) lạ? s?êng năng, cần cù, tính tình h?ền lành, sỗng mẫu mực nên g?a chủ ngỏ ý gả cô con gá? cho H?ền.
Ban đầu, b?ết được thành ý của ông chủ, gã rất bố? rố?. Song, sau nghĩ đây là b?ện pháp tốt nhất để lẩn trốn pháp luật một cách công kha?, nên đã ra sức lấy lòng cô bé. Vậy rồ? gã cũng có vợ. Ngày đạ? hỉ, tuy bên nộ? không có một a? thân thích dự đám, nhưng phía nhà gá? cũng chẳng chút mảy may ngh? ngờ. Cứ ngỡ có g?a đình, gã sẽ quyết tâm dứt bỏ được những dặt vặt, lo sợ đến từ quá khứ. Nhưng sau những bận rộn lo toan cho má? ấm nhỏ, nỗ? lo lắng vẫn về kh?ến g?ấc ngủ của gã cứ g?ật mình hoang mang.
Kh? những đứa trẻ chào đờ?, mả? mê lo toan chăm sóc, nuô? dạy các con đã lấy đ? khá nh?ều thờ? g?an của gã. Cùng vớ? đó là chuyện, suốt một thờ? g?an dà? gã không thấy động tĩnh gì từ phía cơ quan đ?ều tra, nên phần nào yên tâm kh? nghĩ rằng, có lẽ họ đã “quên” gã rồ?.
Những đưa con bắt đầu lớn, công v?ệc chăm sóc chúng cũng đã thảnh thơ? hơn, gã lạ? lo sợ ngày phả? quay về thụ án. Tâm sự về cảm g?ác đó, gã bảo: “Dù hạnh phúc, song tô? cũng không g?ấu được cảm g?ác sợ hã? bất thường mỗ? kh? nghĩ về quá khứ tộ? lỗ?, nghĩ bất chợt một ngày nào đó, công an bất ngờ xuất h?ện bắt mình. Có nh?ều đêm, những ám ảnh ấy lạ? bám vào g?ấc mơ, kh?ến tô? g?ật mình tỉnh g?ấc g?ữa đêm khuya, mồ hô? thấm ướt áo, ướt tóc. Những lúc ấy, vợ luôn là ngườ? lay tô? ra khỏ? mộng mị sợ hã? đó. Nhìn cô ấy lo lắng, tô? đã tính đến chuyện thú nhận sự thật vớ? vợ con, rồ? ra đầu thú để làm lạ? tất cả. Nhưng nghĩ đến sự tự hào, t?n tưởng vào ngườ? chồng, ngườ? cha mẫu mực của vợ con dành cho mình suốt bao nh?êu năm, tô? lạ? không đủ cam đảm kể.
Cứ như vậy, tô? sống trong sự lo âu, sợ hã? bám r?ết trong suốt thờ? g?an hơn 20 năm trờ?”. Kh? ngườ? v?ết hỏ?: Trong suốt từng ấy năm, có bao g?ờ anh nhớ đến vợ con, ngườ? thân của anh ở quê nhà không? Gã cú? đầu gật gật. Gã bảo, càng thêm tuổ? gã càng nghĩ nh?ều về họ. Hình ảnh ngườ? vợ cũ và ha? đứa con cũng như bố mẹ, anh chị em ở quê nhà cứ lẩn vẩn trong đầu gã. Những lúc như thế, gã thèm được về nhà, và rất muốn nó? ra toàn bộ sự thật vớ? ngườ? vợ sau này của mình.
Sự đớn hèn trong gã cứ kéo dà? mã? trong suốt thờ? g?an đằng đẵng 20 năm. Những đứa con bắt đầu xây dựng g?a đình r?êng, mọ? ngườ? nhìn vào gã như đã đạt đến độ v?ên mãn của cuộc đờ?.
Thế nhưng gã đâu b?ết rằng, suốt thờ? g?an ấy, các tr?nh sát đ?ều tra vẫn không ngừng tìm mình. Bằng các b?ện pháp ngh?ệp vụ t?nh thông, sự k?ên trì phá án, tìm bằng được tộ? phạm, CQĐT đã lần ra dấu vết của gã. Kh? cá? tên Nguyễn Văn Lợ? bị bóc ra, Nguyễn Văn H?ền đã phả? tra tay vào còng bước lên xe thùng, để lạ? sau lưng ngườ? vợ và các con gã đang ngất đ? vì sốc. H?ện thực quá phũ phàng, kh?ến ngườ? phụ nữ 4 mặt con ấy không dám t?n đó là sự thật. Một ngườ? chồng, ngườ? cha mẫu mực, ngườ? hàng xóm, công dân tốt k?a lạ? là một tên tộ? phạm trốn nã quả là đ?ều khó tưởng tượng trong mắt những ngườ? dân chất phác, lam lũ. Chỉ đến kh? chính quyền, các đồng chí công an g?ả? thích, đưa ra bằng chứng tộ? trạng của gã hơn 20 năm về trước, mọ? ngườ? mớ? ngã ngửa.
Đó là ngày của 2 năm về trước, còn g?ờ gã đang an phận thụ án trong trạ? g?am. Đ?ều kh?ến gã day dứt, lo lắng nhất đó là không b?ết sau kh? đón nhận t?n sốc ấy, vợ và các con gã sống như thế nào. L?ệu những ngườ? thân ấy có bao dung, tha thứ cho gã không? Vẫn là câu hỏ? mà gã không dám đoán câu trả lờ?. Ha? năm vào trạ?, gã chưa một lần được cán bộ trạ? g?am gọ? ra gặp ngườ? thân thăm nuô?, vì chẳng a? tìm đến vớ? gã, kể cả g?a đình ở Hà Tĩnh. Gã không dám trách a? cả, vì kết cục ngày hôm nay là cá? g?á gã phả? trả cho những hành động ích kỷ của bản thân.
LOAN NGUYỄN