“Chân dà? hư hỏng cũng có năm bảy loạ?. Một số đứa, cứng đầu ra phết, chắc cũng có đạ? g?a bao, kh? gặp bọn em, đạ? g?a cũng về nhì hết. Bảo không nghe, nó? không được, đánh. Cứ đầu mà táng, mặt mà phang…
Nhìn và chỉ tay là săn
Lĩnh trọc thuộc dạng g?ang hồ hà? hước, bảo vớ? tô? rằng, đạ? ca của y là Tứ đen g?ống trắm cỏ, ăn tạp tớ? mức nhuốm mù? phân lợn trong ruột. Có tý t?ền nhưng cứ nghĩ mình là đạ? g?a, đ? đâu phả? có dàn chân dà? phục dịch k?ểu như thuê mướn ở phố đèn đỏ của châu Âu.
Mà Tứ đen có k?ểu hành xử rất khó chịu rằng, mỗ? lần đ? là một lần chân dà? khác nhau, chứ không sử dụng chung, không đụng hàng. Thế nên, đám đàn em như Lĩnh nh?ều lần chạy đến ựa cơm mà không tìm đủ số lượng chân dà? cần th?ết. Nh?ều lần, Lĩnh mượn cả gá? vũ trường, quán bar, mông má lên, trong đêm tố? nhập nhoạng đạ? ca cứ tưởng nhà cấp bốn là nhà 1 tầng ở quê có móng vững chã?...
Lĩnh bảo, đám chân dà? ở vũ trường là "hàng bẩn" (ảnh m?nh họa)
Vớ? g?ang hồ choa? choa?, mớ? nổ? như đám của Lĩnh và những nhóm g?ang hồ khác, v?ệc săn chân dà? ở vũ trường, quán bar đơn g?ản. Thực tế, chân dà? vào vũ trường quán bar, vũ trường, ăn mặc hở hang, uống rượu như uống nước, múa may quay cuồng theo t?ếng nhạc kích động... không thể là con nhà lành được. Con nhà lành không đ? chơ? vào cá? cung g?ờ nửa đêm, vào những nơ? mà chỉ có ngườ? lớn, g?ớ? ăn chơ?, đầy bản lĩnh mớ? dám thực h?ện ấy. Đấy là hàng bẩn, hay còn gọ? là “rau bẩn”.
Lĩnh g?ớ? th?ệu cho tô? một cá? tên rất khó chịu khác là T?ến “thần chết”, được lên đờ? vớ? cá? tên chuyên săn hàng vũ trường, quán bar. Khác vớ? b?ệt danh khủng, gã cao to khá ăn hình, Lĩnh cườ? bả lả: “Sư tỷ à, nghe thì rợn thế thô?, thằng này là thợ săn thượng hạng đấy. Nó chỉ cần nhìn một cá?, chân dà? phả? theo ngay, nếu theo thì sẽ được sung sướng thỏa thích một lần rồ? chẳng bao g?ờ được sung sướng nữa".
"Mà, cá? đám chân dà? chơ? bờ? ấy, một ngày nó không được sung sướng, nó chịu sao được. Nhu cầu chuyện ấy của chúng nó hư hơn phụ nữ bình thường nh?ều. Chúng uống rượu, cắn lắc, đập đá, hút cỏ… vào rồ?, cộng vớ? t?ếng nhạc và những màn nhảy khêu gợ? của vũ công, làm sao chẳng tớn lên cơ chứ!”.
Vì được Lĩnh g?ớ? th?ệu là sư tỷ nên T?ến thần chết bỏ qua thủ tục xét hỏ? đố? vớ? tô?. T?ến thẳng thắn rằng: “Em có 10 năm lăn lộn ở vũ trường, quán bar rồ?. Đám chân dà? vào đây, chẳng đứa con nào nhà lành cả. Nếu con nhà lành hoặc phụ nữ bình thường, họ chỉ vào một lần cho b?ết cá? không khí khác lạ và h?ểu t?ếng nhạc nó chát chúa ra sao là đã chạy mất mật rồ?, chắc chắn họ không vào đến lần thứ ha?".
"Chân dà? chơ? bờ? nó ngh?ện đ? vũ trường, đ? bar như ngh?ện ma túy. Cả một số đứa tự nhận là d?ễn v?ên, ngườ? mẫu, ca sỹ gì đó… đ? bar nh?ều, cũng chẳng ngoan h?ền gì. Ở vũ trường, quán bar những chỗ đó dễ đưa con ngườ? ta vào chỗ sa ngã lắm".
Đánh phủ đầu
“Chân dà? hư hỏng cũng có năm bảy loạ?. Một số đứa, cứng đầu ra phết, chắc cũng có đạ? g?a bao, kh? gặp bọn em, đạ? g?a cũng về nhì hết. Bảo không nghe, nó? không được, đánh. Cứ đầu mà táng, mặt mà phang…
Chúng sợ lắm. Kh? bị như vậy, chúng b?ết là đòn của g?ang hồ nên trật tự ngay”, T?ến thần chết kể t?ếp ch?êu săn chân dà? ở vũ trường. Chẳng thế mà cách đây chưa lâu, ở một vũ trường tạ? H.P., màn đêm đen kịt lạ? pha thêm t?ếng rú, hét đến khó h?ểu. Hóa ra là một chân dà? bị g?ang hồ xử lý vì thất lễ. Khó h?ểu như thế nào là thất lễ của đám g?ang hồ choa? choa? này lắm. Thích thì chúng ch?ều, bắt đ? kè kè, chán thì chúng hất ra đường, bắt phả? nhìn, phả? chứng k?ến để những ham muốn dục vọng trở thành cuồng vọng kh?ến chân dà? đau đớn về thể xác và t?nh thần.
Kh? chán chường, chân dà? bị hất ra đường không thương t?ếc (ảnh m?nh họa)
Đạ? ca của T?ến "thần chết" thích chân dà? tự nhận mình là ngườ? mẫu (ngh?ệp dư tên Thùy Hương, mớ? dạt từ m?ền tây ra. Chân dà? này ăn nó? nhỏ nhẹ, dáng ngườ? thon gọn nhưng khuôn mặt thì trờ? ơ?, đầy tàn nhang. Chỉ vì thích t?ếng nó?, nhìn cá? dáng mà đạ? ca của T?ến thần chết phả? ch?ến nhau vớ? Tứ đen để g?ành g?ật em Thùy Hương. Tứ đen thì ch?ến vớ? một đạ? g?a. Vị đạ? g?a này đã phả? bỏ cuộc chơ? kh? vợ anh ta phát h?ện ra chuyện đ? vũ trường vớ? gá? và mua một can xăng về nhà vớ? tuyên bố: “Bà không dùng được thì chẳng đứa nào dùng được cả. Cháy là hết”.
Vừa g?ả? quyết xong đạ? g?a thì Tứ đen lạ? đụng phả? V?nh lỳ - đạ? ca của T?ến thần chết. Ha? đạ? ca này đụng hàng, ha? đệ là Lĩnh trọc và T?ến thần chết phả? vào cuộc. Cả T?ến và Lĩnh đều săn và phát h?ện ra, chân dà? Thùy Hương chỉ được vỏ, chứ “nộ? thất” thì nát bét và được nâng cấp nh?ều lần rồ?.
B?ết thế, cả Tứ đen và V?nh lỳ đều bỏ qua. Thế là chân dà? Thùy Hương thành hàng chung. B?ết thân thế của mình bị bạ? lộ, chân dà? Thùy Hương h?ểu luật chơ? nên nịnh bợ Lĩnh trọc và T?ến thần chết rằng: “Bọn anh k?ếm cho em một anh đ?. Tố? về đ? một mình cực lắm, kh? các anh cần, em phục vụ m?ễn phí …”. T?ến bảo nghe g?ọng nó? ngọt như mía lù? của gá? m?ền Tây, không b?ết về ả, không thích mớ? là chuyện lạ. Theo Lĩnh “trọc”, đánh phủ đầu có nh?ều k?ểu, đánh bằng chân tay, nhưng cũng có thể đánh bằng ch?ến thuật. Nghe có vẻ cao s?êu, tô? tò mò, T?ến “thần chết” nó?: “Ch?ến thuật gì đâu chị. Nó? chữ cho oa? chứ nhìn thấy con nào được, ưng mắt thì nhắc mấy thằng phục vụ ở vũ trường để ý xem nó đ? vớ? a?. Phục vụ chỉ đến vỗ va?, nó? nhẹ, con bé k?a là của bạn tô?, ông bỏ đ?".
"Thế là xong! Chân dà? còn không b?ết, vì sao đạ? g?a, bạn tra? vừa mớ? thắm th?ết vớ? mình, ngay sau đó lạ? bỏ mình ở quán bar một mình vớ? đống t?ền thanh toán. Số t?ền đó, bọn em cũng không thanh toán hộ chân dà? mà bắt chân dà? ký sổ. Đó là khoản thế chấp bắt buộc phả? có. Ngoan ngoãn theo bọn em, số t?ền đó được xóa, không thì bị nhân lên theo lã? ngày vớ? 'lã? suất Năm Cam”.
“Có kh? nào chân dà? săn bọn em không?”, tô? hỏ?. Lĩnh trọc thưa rằng: “Chúng không săn bọn em, vì bọn em là đẹ. Đạ? ca thì có bị săn đấy. Cũng cạnh tranh, cũng ráo r?ết và buồn cườ? lắm. Vớ? V?nh lỳ, anh ta ít chơ? ở ngoà? thì v?ệc săn không đơn g?ản, còn đạ? ca của bọn em thì khỏ? nó? … Cá trắm cỏ mà, ăn tạp vô cùng. Được một đ?ểm, kh? bọn em nó?, chân dà? đó của đệ này, đệ k?a, anh ấy không bao g?ờ đụng hàng. Có nh?ều nhóm, đạ? ca còn ch?ếm cả chân dà? của đàn em, thế là không đẹp, không xứng là đạ? ca”. T?ến thần chết thì buông lờ?: “Tỷ ơ?, bây g?ờ họ săn nhau là chuyện thường. Động vật cao cấp ấy mà, kh? đã máu lên rồ?, có phân b?ệt được lễ nghĩa, tự trọng, danh dự đâu. Chỉ vì một con chân dà? hư hỏng mà đánh nhau bể đầu, có đáng không?” …
“Chân dà? đ? vũ trường nh?ều, h?ểu luật ngầm ở đây, bở? đến vũ trường là để hưởng thụ. Mà muốn hưởng thụ thì phả? có ngườ? bao, loạ? đấy làm gì có t?ền mà chơ?. Chỉ cần cho chúng một cha? rượu ngoạ? đểu thô?, chúng nó nhớ mình cả đờ?, tỷ à. Bọn chân dà? này rẻ mạt lắm …”. Tô? tròn mắt: “Thật á? Nó long lanh lắm, kênh k?ệu lắm, đẹp lắm cơ mà …”.
T?ến thần chết bảo: “Tỷ đùa bọn em đấy à? Tỷ thừa b?ết đám chân dà? hư hỏng này nó phả? trả g?á như thế mà. Nó hưởng của bọn em thì phả? chịu sự ch? phố?, phả? phục vụ bọn em theo yêu cầu thô?. Thú thật vớ? tỷ, bọn em không xà? loạ? đó đâu. Chỉ cần chúng nó kh? có hộ? nghị hoặc là cho bọn đàn em mớ? vào nghề, chưa b?ết mù? đờ? bầy đàn nhằm lô? kéo chúng ở vớ? mình thô?. Cao to, được cho là khỏe mạnh như em cũng không thể chịu chúng nó được nửa h?ệp. Bọn này nó bệnh hoạn, quá? đản trong chuyện ấy lắm”.
Theo báo Hôn nhân và Pháp luật