Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Đôi bạn quyết tâm sống tốt hơn khi rời trường giáo dưỡng

(DS&PL) -

“Ở trường Giáo dưỡng số 2 rất hiếm trường hợp học sinh vào trường cùng một ngày, trở thành đôi bạn thân thiết, đạt học sinh tiên tiến và cùng được ra trường trước thời hạn"

Một ngày làm v?ệc tạ? trường G?áo dưỡng số 2, Tổng cục VIII, bộ C&oc?rc;ng an vớ? chúng t&oc?rc;? là những trả? ngh?ệm thú vị. Thú vị hơn kh? thầy g?áo L&ec?rc; Xu&ac?rc;n Thao, phụ trách văn hóa bật m&?acute;: “Ở trường G?áo dưỡng số 2 rất h?ếm trường hợp học s?nh vào trường cùng một ngày, trở thành đ&oc?rc;? bạn th&ac?rc;n th?ết, đạt học s?nh t?&ec?rc;n t?ến và cùng được ra trường trước thờ? hạn tố? đa sáu tháng đ&ac?rc;u nhé”. Nghe vậy, sự ngạc nh?&ec?rc;n, tò mò kh?ến chúng t&oc?rc;? bày tỏ mong muốn t?ếp xúc trực t?ếp vớ? các em.

Kh&oc?rc;ng ngờ vào trường g?áo dưỡng t&?grave;m được... tr? kỷ

Bẽn lẽn trong bộ quần áo xanh đồng phục, G?áp và T?ến vừa đ? lao động về, gương mặt vẫn còn lấm tấm mồ h&oc?rc;? t?ến vào phòng truyền thống, nơ? có ha? thầy g?áo nữa cùng chúng t&oc?rc;? ngồ? chờ. Nghe thầy Thao g?ớ? th?ệu vớ? chúng t&oc?rc;?, ha? em là những học s?nh t?&ec?rc;n t?ến của trường, lu&oc?rc;n gương mẫu dẫn đầu trong những hoạt động rèn luyện, G?áp và T?ến đều tỏ ra ngượng ngùng. Dường như, các em đ&at?lde; ý thức r&ot?lde; v?ệc rèn luyện tốt ở m&oc?rc;? trường này là nghĩa vụ n&ec?rc;n kể đến thành t&?acute;ch của m&?grave;nh và được n&ec?rc;u gương, các em còn chút xấu hổ. Nhưng sự tự t?n nhanh chóng trở lạ? sau những c&ac?rc;u chào hỏ? làm quen ban đầu, G?áp và T?ến đều có đ&oc?rc;? mắt sáng, m?ệng tươ? và một vẻ ngoà? chững chạc.

          G?áp, b&ec?rc;n trá? ảnh và T?ến trở thành gương t?&ec?rc;u b?ểu về đ&oc?rc;? bạn cùng t?ến ở trường G?áo dưỡng số 2. 

G?áp qu&ec?rc; ở Thanh L?&ec?rc;m, Hà Nam còn T?ến là ngườ? Nghĩa Lộ, Y&ec?rc;n Bá?. Các thầy c&oc?rc; trong trường vẫn v&?acute; vu? các em, một như cánh cò trắng g?ữa đồng bằng và một như con ch?m non nơ? rừng nú? T&ac?rc;y Bắc, cùng thèm tự do và sẩy ch&ac?rc;n v&?grave; sự tự do quá chớn của bản th&ac?rc;n n&ec?rc;n phả? vào đ&ac?rc;y.

Cả ha? cùng s?nh năm 1996, vớ? tộ? danh trộm cắp tà? sản n&ec?rc;n cùng được C&oc?rc;ng an ha? tỉnh đưa xuống trường bàn g?ao trong một ngày. G?áp nhớ lạ?: “Ngày mớ? vào, em sợ và buồn chán n&ec?rc;n kh&oc?rc;ng để ý đến ngườ? xung quanh, l?&ec?rc;n tục có tư tưởng bỏ trốn. Nhưng qua quá tr&?grave;nh các thầy c&oc?rc; gặp gỡ, g?áo dục tư tưởng, dạy cho m&?grave;nh b?ết m&oc?rc;? trường ở đ&ac?rc;y tốt để có cơ hộ? trưởng thành, đặc b?ệt là nhờ có T?ến mà em từ bỏ ý định trốn và rèn luyện tốt hơn”.

Nghe nó? vậy, T?ến nh&?grave;n bạn, cườ? bẽn lẽn ph&ac?rc;n trần: “G?áp thương em hoàn cảnh khó khăn và t&?acute;nh cách thật thà, hơn nữa, nếu kh&oc?rc;ng có G?áp chắc em cũng kh&oc?rc;ng có được kết quả rèn luyện tốt như ngày h&oc?rc;m nay để được ra trường trước thờ? hạn”.

Chúng t&oc?rc;? nghe ha? em nghĩ về nhau thật cảm động. T&?grave;nh bạn th&ac?rc;n th?ết kh&oc?rc;ng phả? con ngườ? cứ sống là có được. Đ&oc?rc;? kh?, ta vẫn bắt gặp những ngườ? bạn mả? nh&?grave;n vào cá? bản ng&at?lde; của r?&ec?rc;ng m&?grave;nh mà sẵn sàng đẩy bạn m&?grave;nh xuống, dù th&ac?rc;n th?ết đến đ&ac?rc;u. Nhưng vớ? cặp đ&oc?rc;? cùng t?ến này lạ? khác. Có lẽ một phần do các em còn đang tuổ? vị thành n?&ec?rc;n, chưa va chạm vớ? nhau nh?ều lợ? &?acute;ch trong cuộc sống n&ec?rc;n t&?grave;nh bạn đẹp và trong sáng, hết lòng v&?grave; nhau.

G?áp được ph&ac?rc;n c&oc?rc;ng làm độ? trưởng của một độ? rèn luyện trong trường. Nhưng kh&oc?rc;ng v&?grave; thế mà tỏ ra được ưu á? hay bắt nạt các bạn. Ngược lạ?, G?áp kh&oc?rc;ng chỉ gương mẫu mà còn khuy&ec?rc;n được các bạn m&?grave;nh cùng chấp hành tốt nộ? quy, đặc b?ệt là T?ến. G?áp ch?a sẻ: “Thờ? g?an đầu mớ? vào, em chán, buồn, lầm l&?grave;, &?acute;t nó? v&?grave; đang quen tự do sống theo ý muốn ở ngoà? x&at?lde; hộ?.

Đ&ec?rc;m đầu t?&ec?rc;n em đ&at?lde; khóc. Đến b&ac?rc;y g?ờ, em vẫn kh&oc?rc;ng r&ot?lde; cảm xúc thật sự lúc đó là nhớ nhà, là lo sợ, hay là hố? hận. Nhưng kh? em khóc, nh&?grave;n sang g?ường b&ec?rc;n cạnh, bắt gặp đ&oc?rc;? mắt ngấn nước của T?ến, em nghĩ cá? thằng sao trẻ con nhút nhát thế. Nghĩ thoáng như vậy, em gạt nước mắt trong ánh sáng mập mờ của đèn hành lang, cố t&?grave;nh kh&oc?rc;ng để T?ến b?ết m&?grave;nh khóc v&?grave; m&?grave;nh là ngườ? lớn, phả? làm gương cho em nhỏ. Lúc ấy, nh&?grave;n dáng nhỏ gầy của T?ến em cứ nghĩ T?ến &?acute;t tuổ? hơn m&?grave;nh”.

Ngập ngừng hồ? l&ac?rc;u, G?áp kể t?ếp: “Em có một ngườ? anh tra? cùng cha khác mẹ n&ec?rc;n t&?grave;nh cảm anh em kh&oc?rc;ng được th&ac?rc;n th?ết. Nhưng c&oc?rc; em gá? dướ? em vừa ngoan, vừa học g?ỏ? rất hay nũng nịu. Hồ? còn ở nhà, mỗ? lần nó khóc chỉ có em g?ỗ được nó cườ?. Nh&?grave;n T?ến đ&ec?rc;m h&oc?rc;m ấy, chẳng h?ểu sao em lạ? nghĩ về đứa em gá? nhỏ của m&?grave;nh. Em rất thương nó, thương lu&oc?rc;n cả T?ến”.

Nh&?grave;n bạn đầy tr&?grave;u mến, T?ến cườ?, bắt lờ? t?ếp c&ac?rc;u chuyện mà cả ha? đều ấn tượng: “Lúc đó, G?áp bảo em tạ? sao phả? khóc? Đ&at?lde; dám hư th&?grave; sao phả? sợ? B?ết vào đ&ac?rc;y sợ rồ? th&?grave; ở ngoà? đừng có thó? ăn cắp bố láo mất dạy nữa”. C&ac?rc;u mắng bạn nhưng cũng như lờ? mắng ch&?acute;nh bản th&ac?rc;n m&?grave;nh, G?áp vu? vẻ thừa nhận: “Đúng là lúc đó em nó? m&?grave;nh chứ kh&oc?rc;ng phả? nó? vớ? T?ến. Nhưng nhờ c&ac?rc;u nó? ấy mà sau này bọn em th&ac?rc;n th?ết vớ? nhau”.

Cả ha? cùng nh&?grave;n nhau cườ? kh? nhớ về kỷ n?ệm của hơn một năm trước. G?áp và T?ến đ&at?lde; thường xuy&ec?rc;n t&ac?rc;m sự, trò chuyện vớ? nhau trong phòng. Một phần v&?grave; g?ường của ha? em được bố tr&?acute; gần sát vớ? nhau. Nhưng phần quan trọng theo lờ? G?áp nó? th&?grave;: “V&?grave; hợp nhau, h?ểu t&?acute;nh cách và cá t&?acute;nh của nhau, có thể t&ac?rc;m sự nh?ều vớ? nhau n&ec?rc;n chúng em mớ? th&ac?rc;n được. Em dễ hòa đồng, chơ? vớ? tất cả các bạn trong độ?. Nhưng kh? buồn hoặc có g&?grave; thắc mắc th&?grave; lạ? chỉ l&oc?rc;? T?ến ra để “tổng sỉ vả”. Có những đ&ec?rc;m, bọn em t&ac?rc;m sự vớ? nhau đến sáng chỉ v&?grave; nhớ nhà và nhớ về những sa? lầm của ngày chưa vào trường. Vớ? em, T?ến là bạn tr? kỷ, th&ac?rc;n quý nhất trong tất cả những ngườ? bạn th&ac?rc;n mà em đ&at?lde; từng có”.

                                               Học s?nh trường G?áo dưỡng xếp hàng rửa tay chuẩn bị đ? ăn cơm.

Thèm lắm một bữa cơm rau b&ec?rc;n g?a đ&?grave;nh

Nh&?grave;n gương mặt rạng ngờ? của ha? em như bỏ qu&ec?rc;n những mặc cảm th&ac?rc;n phận là học s?nh của một trường g?áo dưỡng, t&oc?rc;? càng h?ểu v&?grave; sao ngườ? ta nó? khó khăn thử thách t&?grave;nh bạn. Có ngườ? từng nó? vớ? t&oc?rc;? rằng, một kh? đ&at?lde; đ? tù, cùng ngồ? chung tr&ec?rc;n đau đớn vớ? nhau, ch?a sẻ đắng cay, tủ? nhục ở nơ? bị tước mất quyền c&oc?rc;ng d&ac?rc;n th&?grave; kh? được ra tù, t&?grave;nh cảm ấy rất đặc b?ệt, thậm ch&?acute; th&ac?rc;n th?ết hơn anh em ruột thịt, ngườ? ta có thể chết v&?grave; nhau.

T&oc?rc;? lạ? càng h?ểu hơn v&?grave; sao có những ngườ? đ&at?lde; từng ở tù, kh? ra ngoà? có thể hy s?nh cuộc sống cá nh&ac?rc;n để chăm sóc cho cuộc sống của g?a đ&?grave;nh bạn tù của m&?grave;nh. Ở trường G?áo dưỡng, tuy các em kh&oc?rc;ng bị đố? xử như ngườ? thành n?&ec?rc;n phạm tộ? nhưng sự ngh?&ec?rc;m khắc, sự c&oc?rc; đơn đ&at?lde; kéo các em gần lạ? b&ec?rc;n nhau, thành đ&oc?rc;? tr? kỷ.

Một n?ềm vu? lớn cùng đến vớ? cả T?ến và G?áp, đó là v?ệc ha? em đạt kết quả rèn luyện tốt, được ra trường nh&ac?rc;n dịp Quốc Khánh sắp tớ?. B?ết t?n này, đ&oc?rc;? bạn rất vu?, &oc?rc;m nhau đầy phấn kh&?acute;ch. T?ến ch?a sẻ: “Em mong lắm ngày về để nó? lờ? x?n lỗ? vớ? mẹ em. Từ ngày em vào đ&ac?rc;y, v&?grave; hoàn cảnh g?a đ&?grave;nh khó khăn, đường sá xa x&oc?rc;?, mẹ kh&oc?rc;ng xuống thăm em được.

Bố em đ&at?lde; mất từ ngày em còn nhỏ, vào đ&ac?rc;y em mớ? thấy m&?grave;nh đ&at?lde; rất có lỗ? vớ? mẹ. Đ?ều đầu t?&ec?rc;n em muốn làm kh? về nhà là &oc?rc;m mẹ thật chặt và nó? một lờ? x?n lỗ?”. Còn G?áp trầm tư hơn kh? nghĩ tớ? ngày về: “Em sẽ về nhà và ăn một bữa cơm vớ? tất cả mọ? ngườ? trong g?a đ&?grave;nh. Nhớ ngày xưa em bướng bỉnh, nh?ều lần nhà dọn m&ac?rc;m ăn cơm em lạ? bỏ trốn đ? v&?grave; bạn bè gọ? đ? chơ? game. Vào đến đ&ac?rc;y, em lu&oc?rc;n cảm thấy thèm một bữa cơm ngồ? qu&ac?rc;y quần vớ? cả nhà, cho dù đó chỉ là một bữa cơm rau”.

N?ềm vu? và sự &ac?rc;n hận của các em đ&at?lde; l&ac?rc;y lan cả sang mấy ngườ? trong đoàn chúng t&oc?rc;?. T&oc?rc;? bị nhớ và ám ảnh đ&oc?rc;? mắt mọng nước của T?ến và G?áp kh? nhắc về mẹ. Có lẽ đó cũng là đ&oc?rc;? mắt ng&ac?rc;n ngấn nước của ngày đầu vào trường đ&at?lde; g?úp các em nhận ra lỗ? lầm của m&?grave;nh và th&ac?rc;n quý nhau. Và có lẽ, chúng t&oc?rc;? cũng kh&oc?rc;ng bao g?ờ qu&ec?rc;n sự v&oc?rc; tư, trưởng thành của các em ở m&oc?rc;? trường g?áo dục mớ? này kh? t&oc?rc;? hỏ?: “Các em có nghĩ m&?grave;nh sẽ phả? vào một nơ? như thế này th&ec?rc;m một lần nữa kh? x&at?lde; hộ? ngoà? k?a v&oc?rc; cùng nh?ều cạm bẫy chờ đợ??” Cả T?ến và G?áp đều đồng thanh: “Chắc chắn là kh&oc?rc;ng bao g?ờ”!

Nẻo về

G?áp và T?ến đều chung t&ac?rc;m sự: Cả ha? sẽ thường xuy&ec?rc;n g?ữ l?&ec?rc;n lạc kh? về vớ? x&at?lde; hộ? để cùng nhắc nhở nhau kh&oc?rc;ng bao g?ờ làm những v?ệc v? phạm pháp luật nữa. Ha? em dự định t&?grave;m một nghề để làm, tự nu&oc?rc;? bản th&ac?rc;n m&?grave;nh g?úp đỡ cha mẹ v&?grave; thờ? g?an nghỉ học quá l&ac?rc;u, các em sợ kh&oc?rc;ng còn theo kịp k?ến thức. G?áp t&ac?rc;m sự: “Chắc chắn sẽ kh&oc?rc;ng bao g?ờ bọn em quay lạ? con đường trộm cắp, làm trá? pháp luật. V&?grave; thờ? g?an rèn luyện ở trường, được các thầy dạy, em h?ểu, những thành quả tự m&?grave;nh làm ra mớ? thật sự là bền vững”.



L&ec?rc; Tuấn – Dương Thu

 


Tin nổi bật