Câu chuyện “em chỉ muốn ngoại tình” của cô em gái khiến tôi choáng váng, hóa ra bên ngoài những phút giây hạnh phúc mà hai vợ chồng nó vẫn thường khoe ra ngoài ấy là cả một chuỗi ngày lạnh nhạt, dằn vặt lẫn nhau.
Đó là câu chuyện của cô em gái chơi thân với tôi gần chục năm nay. Đứa em mà trước đó tôi đã bao lần tỏ tình nhưng không thành công, vì nó nói “chơi với nhau quá thân rồi khó yêu lắm anh ơi”. Thế là nó từ chối mình rồi đi cưới người đàn ông khác, bây giờ nó lại tâm sự với mình là nó muốn ngoại tình vì quá chán cuộc sống hôn nhân hiện tại.
Cách đây 3 năm Hương (tên cô em gái đó) chào tạm biệt tôi để lên xe hoa với một anh chàng đẹp trai hơn tôi, giàu có hơn tôi, nói chung cái gì cũng hơn tôi, chỉ có yêu em thì chưa chắc đã bằng tôi mà thôi.
Hương lấy chồng được 3 năm đã có một đứa con trai kháu khỉnh. Gia đình Hương và cả gia đình chồng Hương đều khá giả, vì thế cuộc sống của hai vợ chồng Hương thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu. Bởi gần một năm đầu tôi vẫn còn theo dõi cuộc sống của cô bé lắm, chỉ sợ nó xa vòng tay mình sẽ khổ, chủ sợ gã đàn ông lắm tiền nhiều của kia làm khổ nó thôi. Nhưng ai ngờ, càng dõi theo lại càng thấy nó hạnh phúc, có chồng đẹp, có nhà riêng, có xe đẹp, có con kháu khỉnh… ôi cuộc sống thế còn có gì bằng.
Những ngày nói chuyện với Hương tôi mới biết, cuộc sống 2 năm vừa qua sau khi sinh ra bé Bảo chẳng có gì hạnh phúc. (Ảnh minh họa). |
Kể từ đó tôi bỏ thói quen dõi theo em, sống cuộc sống cho riêng mình, và tất nhiên là cố gắng tán gái, tìm đối tượng để kết hôn. Nhưng quả là khó, con gái bây giờ chỉ thích người lắm tiền nhiều của, nếu không thì lại phải đẹp như soái ca. Mà những thứ đó tôi đều không có. Vậy là 3 năm Hương lấy chồng là 3 năm tôi chỉ chơi với tụi FA.
Không ngờ, mới đây, sau 2 năm ngừng dõi theo Hương, thì bỗng cô bé ấy liên lạc lại với tôi nói buồn chán, muốn tìm người tâm sự. Tưởng đã quên được cô bé ấy, vậy mà nghe xong cuộc điện thoại của em, tôi tức tóc chạy đến ben em. Cô bé ấy vẫn đẹp, xinh như ngày nào, thậm chí nét đẹp ấy còn quyến rũ hơn, tay dắt theo đứa con nhỏ. Cô bé hương ngày nào giờ chững chạc hơn nhiều, ăn nói cũng điềm đạm hơn, và trên hết là ánh mắt luôn buồn.
Tôi với Hương ngồi nói chuyện trong quán café được hơn 2 tiếng thì cả hai chào tạm biệt và hứa sẽ còn liên lạc với nhau. Câu chuyên ban đầu chỉ là hỏi thăm sức khỏe vu vơ, cuộc sống hiện tại… Về sau đêm nào chúng tôi cũng lên facebook, zalo inbox nói chuyện như thủa xưa, như lúc con bé còn chưa lấy chồng.
Những ngày nói chuyện với Hương tôi mới biết, cuộc sống 2 năm vừa qua sau khi sinh ra bé Bảo chẳng có gì hạnh phúc. Hương nói, “đó là những tháng ngày đau khổ, buồn tủi. Chồng em không ngoại tình, không đánh đập em, nhưng anh ấy đi suốt, đi hoài, chẳng mấy khi có nhà. Ban đầu em còn thông cảm, nhưng riết mãi em chán, nhà cao cửa rộng mà chỉ có hai mẹ con buồn tủi. Chồng em đi công tác nước ngoài có khi đến vài ba tháng về 1 lần, chỉ được 2, 3 ngày lại đi. Em đau ốm, hay con đau ốm đều phải tự thân vận động, duy chỉ có tiền là không thiếu. Mới đây, em còn cảm thấy chồng em như sợ gần gũi vợ con ý, anh ây không còn mặn nồng chuyện chăn gối, cũng không ôm ấp con cái như những ông bố khác. Nói chung em thấy kỳ lắm. 2 năm nay em sống như cái bóng vô hình bên chồng…”.
[poll3]1464[/poll3]
Thật sự khi ấy tôi vô cùng sốc, Hương thừa biết tôi yêu Hương, và càng thừa hiểu 3 năm qua tôi vẫn sống cảnh độc thân. Giờ cô ấy nói vậy chẳng lẽ là đang mở đường, muốn tôi băng qua lối vượt rào. Nhưng nếu tôi làm thế thật nghĩa là tôi đang thừa cơ hội làm kẻ thứ 3, phá vỡ hạnh phúc gia đình Hương. Tôi nên làm gì lúc này?
MINH CẢNH