Mẹ khóc không bở? g?á trị của món quà 20.10 mà vì những yêu thương trong sáng con đã gó? gém trong đó dành cho mẹ.
Mẹ nhớ ngày mang tha? con, ba mẹ còn nh?ều th?ếu thốn. Ch?ếc áo đẹp dành đ? t?ệc mẹ cũng không dám mua, đô? g?ầy của ba mòn vẹt vẫn không dám sắm thêm đô? mớ?, chỉ vì t?ết k?ệm để chờ đón con ra đờ?.
5 năm l?ên t?ếp sau đó cũng là những ngày sống vất vả, bở? con ốm yếu, cứ đau bệnh l?ên m?ên. Đồng lương công chức của ba chỉ đủ lo s?nh hoạt phí, thuốc men cho con mẹ phả? chắc góp từng đồng. Mẹ hay nghĩ sao số mình khổ, con tra? không được khỏe mạnh, h?ếu động như con ngườ? ta... “S?nh một đứa con nghèo 3 năm”, nhưng vớ? mẹ, thờ? g?an đó còn dà? hơn nh?ều quá.
Có lẽ con cũng h?ểu mẹ buồn nên bù lạ? con ngoan nh?ều hơn những trẻ cùng tuổ? khác. 5 năm mẹ chưa kh? nào phả? ph?ền lòng vì con khó bảo, cứng đầu. Con nghe lờ? mẹ, con dịu dàng cả trong kh? khóc, và con thương ba mẹ rất nh?ều.
Còn nhớ năm ngoá?, cả nhà dẫn nhau đ? s?êu thị nhân dịp con lên 8 tuổ?. Những ngày gần cuố? tháng 10, đâu đâu cũng g?ăng b?ển mẫu, quảng cáo rầm rộ chuẩn bị cho ngày Phụ nữ V?ệt Nam 20/10.
Mẹ quanh năm không lu? tớ? những nơ? ồn ào náo nh?ệt như thế nên nào có b?ết ngày đó có ý nghĩa gì. Thấy một nhãn hàng dầu gộ? đang làm chương trình tặng quà cho phụ nữ, mẹ đứng tần ngần từ xa nhìn, vừa muốn t?ến lạ? gần tham g?a vừa không dám.
Con đến bên cạnh, níu tay mẹ hỏ? nhỏ “mẹ có muốn được nhận quà như họ không?”. Mẹ cườ?, vớ? mẹ, ngày nào cũng như thế, s?nh nhật, lễ tết cũng vẫn là ngày bình thường, chỉ cần nhà mình luôn vu? vẻ là đủ, quà cáp để làm gì. Rồ? mẹ dẫn con đ? đến chỗ ba. Kh? đã bước đ?, mẹ thấy con còn ngoá? nhìn…
Một buổ? tố?, sau kh? con đ? học về, ăn uống và bà? vở xong, mẹ bảo con ngủ sớm để hôm sau còn đ? học. Con ngoan ngoãn về phòng tắt đèn ngủ. Đến kh? mẹ chuẩn bị ngủ thì con rón rén bước vào, ha? tay g?ấu sau lưng. Con ngập ngừng bảo có quà tặng mẹ.
Mẹ ngạc nh?ên quá, hỏ? quà gì vậy? Con xấu hổ, thủ thỉ muốn dành cho mẹ sự bất ngờ cho ngày 20.10 nên con chờ đến g?ờ mớ? nó?. Món quà của con được gó? bằng m?ếng g?ấy k?ếng màu xanh, thắt cá? nơ nhỏ nhắn. Con chờ mẹ mở quà. Một ch?ếc nón vả? rộng vành màu xanh vừa khít đầu mẹ…
Con thấy mẹ phả? đ? chợ mỗ? sáng rất nắng, mồ hô? nhễ nhạ? mà không có gì che chắn. Da mẹ sạm đen đ?, tóc mẹ cũng khô hơn, con chưa đủ lớn để bảo vệ mẹ nên ch?ếc nón này sẽ thay con che chắn cho mẹ thật mát…
Nghe con nó? mẹ vu? đến bật khóc. Mẹ ôm chầm lấy con vào lòng nước mắt g?àn g?ụa. Con tra? của mẹ, chỉ mớ? 8 tuổ? mà đã có suy nghĩ như ngườ? lớn. Quý báu vớ? mẹ hơn không phả? là ch?ếc nón được con nhịn t?ền ăn quà mỗ? ngày để mua, mà là tình yêu con dành cho mẹ.
Vớ? mẹ, dù không có quà nhưng chỉ cần có con là đã hạnh phúc… Con bảo mẹ đừng khóc cũng đừng buồn vì nhà mình chưa đầy đủ, con sẽ ngoan, sẽ luôn học tốt để mẹ không bận lòng và sau này lớn lên, con nhất định sẽ là bờ va? cho mẹ tựa… Lờ? nó? của con làm mẹ thấy vớ? mình, mỗ? ngày như ngày 20/10 vậy.
Con còn bảo, mỗ? năm, không chỉ 20/10 mà vào bất cứ dịp lễ lạc, s?nh nhật, ngày kỷ n?ệm nào cũng sẽ làm cho mẹ bất ngờ, dù kh? con đã lớn cũng không thay đổ?. Con có b?ết, con chính là món quà 20/10 lớn lao và quý g?á nhất trong đờ? của mẹ không...
P.Ngh?/Khampha