Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Chuyện tình cảm động của chàng nghệ sỹ tật nguyền với cô học trò

(DS&PL) -

Cảm phục nghị lực sống của chàng nghệ sỹ liệt hai chân, cô học trò xinh đẹp đã đem lòng yêu mến anh lúc nào không hay.

Cảm phục nghị lực sống của chàng nghệ sỹ liệt hai chân, cô học trò xinh đẹp đã đem lòng yêu mến anh lúc nào không hay. Bằng tình yêu cháy bỏng và sự quyết tâm, cô đã thuyết phục được bố mẹ mình đồng ý cuộc hôn nhân khập khiểng này.

Kỳ lạ thay, ngày cưới vợ, sau bao năm gắn chặt với xe lăn, chàng nghệ sỹ gượng đứng dậy được trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Rồi hạnh phúc ấy đã đơm hoa, kết trái ngọt ngào khi chỉ một năm sau ngày cưới, một cháu trai kháu khỉnh khỏe mạnh chào đời đã thắp lên ánh sáng cho ngôi nhà nhỏ.

Đó là câu chuyện tình của vợ chồng anh Phạm Văn Tuấn (SN 1971), trú tại xóm 14, xã Phúc Thành, huyện Yên Thành (Nghệ An)

Bi kịch cuộc đời

Chúng tôi tìm về xóm 14 để tìm gặp vợ chồng anh Phạm Văn Tuấn và chị Cao Thị Phương, hai nhân vật chính trong câu chuyện tình đẹp một thời gây ấn tượng đối với vùng quê nghèo này. Tiếp chúng tôi trong căn nhà khá khang trang, anh Tuấn chị Phương bắt đầu kể lại mối tình cách đây 5 năm, với niềm hạnh phúc ngập tràn.

Phạm Văn Tuấn lọt lòng vốn bụ bẩm, khỏe mạnh, nhưng tuổi thơ của anh lại không mấy êm đềm. Tuấn là con cả trong gia đình 6 anh em, bố bị nhiễm chất độc dioxin, mẹ bị yếu tim. Một mình Tuấn gánh vác việc nhà cho đến việc đồng áng. Bù lại anh học rất giỏi, là niềm hy vọng lớn ở bố mẹ.

Là người anh cả nên Tuấn rất có trách nhiệm gánh vác cả gia đình. Nhưng cuộc đời có ai học được chữ ngờ, bởi lúc bố mẹ hi vọng Tuấn là chỗ dựa lớn nhất của cả nhà thì bi kịch lại xảy ra. Năm Tuấn tròn 13 tuổi, anh bỗng dưng thấy nhói đau ở lưng, rối cứ thế, lan khắp xuống phần dưới của cơ thể.

Vì sợ tốn tiền, Tuấn không chịu đi khám mặc cho bố mẹ cố nài nỉ. Tuấn cứ nghĩ mình bị đau do làm việc quá sức nên chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi là khỏe hẳn. Nhưng một tuần sau, mọi thứ càng tồi tệ hơn. "Những cơn đau liên hồi không ngớt, tôi kêu la gào thét. Ít ngày sau, chân tôi không còn cảm giác nữa, tôi đã khóc rất nhiều bởi mọi thứ đến quá nhanh", anh Tuấn nhớ lại. Mẹ Tuấn đã bán hết lợn, gà trong nhà, đồng thời đi vay khắp làng trên xóm dưới để có ít tiền chữa trị cho anh.

Gom góp mãi được 5 triệu đồng, gia đình đưa Tuấn ra BV Bạch Mai để điều trị. Sau khi chụp phim, bác sỹ kết luận anh bị viêm đa khớp xương cấp tính mà di chứng là toàn bộ xương sống, xương cổ, xương tay cứng đờ, không thể cử động, cơ hội chữa khỏi là gần như không có.

Ảnh cưới của vợ chồng anh Tuấn.

Sau một thời gian dài điều trị, số tiền vay của anh em, ngân hàng lên đến hàng trăm triệu đồng, nhưng bệnh tình anh không hề thuyên giảm. Biết bệnh không thể chữa khỏi, mẹ đã đưa Tuấn về nhà và cũng tính luôn chuyện hậu sự cho anh. Thời điểm này, cơ thể anh lạnh ngắt, không ăn không uống được gì, mẹ ngất lên ngất xuống vì thương cho tuổi đời của con quá ngắn ngủi.

Thời gian trôi qua, các khớp xương cột sống, xương cổ vẫn cứng không có chút tiến triển, anh như người bại liệt. Thấy nằm một chỗ bí bách, Tuấn đã bàn với mẹ mua một chiếc xe lăn để đi lại. Và kể từ đó, khát khao học chữ trong Tuấn lại trở nên cháy bỏng.

Thương mẹ một mình nuôi các em vất vả, nhiều đêm Tuấn suy nghĩ không ngủ được. Sau rất nhiều những lựa chọn, suy nghĩ, anh đã thống nhất bàn với bố mẹ xin học cái nghề gì nhẹ nhàng lại phù hợp với tình trạng sức khỏe của mình. Anh đã vào TP. Vinh theo học một lớp đồ họa và nhiếp ảnh với khát vọng trở thành nghệ sĩ “làng”.

Sau bao cố gắng, ước mơ đó đã trở thành hiện thực khi Tuấn tỏ ra có năng khiếu với những tác phẩm vẽ tranh cực kỳ ấn tượng. Ngay khi tốt nghiệp trở về, Tuấn đã mở lớp dạy vẽ, chụp ảnh và bắt đầu trở nên nổi tiếng từ đó. Và cũng chính từ đây, anh gặp Phương, cô học trò nhỏ và cả hai đã cùng nhau tạo nên một câu chuyện tình cảm động khắp cả vùng.

Tình yêu như cổ tích

Cảm phục trước nghị lực và tài năng của anh nghệ sĩ tàn tật, rất nhiều cô cậu học sinh trong vùng đã tìm đến xin học. Trong số này, Tuấn để ý cô học trò nhỏ Cao Thị Phương (SN 1986), người thường xuyên chia sẻ với Tuấn những suy tư về cuộc sống. Đặc biệt, sau mỗi giờ học, Phương thường ở lại dọn dẹp, chia thuốc, lo bữa ăn cho thầy xong khi đó mới yên tâm ra về.

Mặc dù đã yêu thầm nhớ trộm cô học trò xinh đẹp này, nhưng anh luôn mặc cảm bệnh tật, tự ti không dám bày tỏ tình cảm với Phương. Tưởng rằng, cô học trò thương cho số phận hẩm hiu của mình nên quan tâm, nhưng anh không ngờ Phương lại nguyện theo mình suốt cả cuộc đời. Anh Tuấn chia sẻ: “Nhiều đêm tôi không ngủ được, không thể để Phương hy sinh cả đời vì tôi. Con đường của cô ấy còn dài, rộng mở. Phương nên lấy một người chồng lành lặn, tương lai tươi sáng hơn. Nghĩ nhiều, cuối cùng tôi đã ngồi nói chuyện thẳng thắn với Phương: "Em đừng nên yêu thầy, đến khi nặng lòng khó dứt ra được. Thầy tàn tật, em khỏe mạnh nên hãy tìm một người khác cho xứng đáng". Tôi chưa dứt lời thì Phương đã khóc oà và thốt lên: "Em không thể xa thầy được, em đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, em nguyện cùng thầy đi hết con đường này. Cuộc đời này em không thể sống nổi nếu thiếu thầy. Nếu không lấy được thầy, em sẽ chết". Tuyên bố của Phương khiến cho tôi bắt đầu phải suy nghĩ nghiêm túc về thứ tình cảm mà cô học trò nghèo dành cho mình”.

Họ đã yêu nhau, thể hiện công khai với tất cả, nhưng để đến được với nhau là cả một câu chuyện dài. Có khi bố mẹ Phương đã tuyên bố từ mặt, nếu Phương lấy Tuấn làm chồng.

Cũng bởi sự cấm đoán mà hai người đã nghĩ ra cách chinh phục khá “độc”, khiến giờ nhớ lại, anh chị đều cười thẹn thùng. Chuyện là đứng trước tình hình khó xử đó, anh chị đã nghĩ ra cách là mang bầu trước, cũng là để chứng minh anh Tuấn vẫn có khả năng đàn ông, vừa đẩy cho sự việc tiến sâu, không thể ngăn cản được nữa. Không ngờ kế sách đó lại thành công, đằng ngoại đành phải chấp nhận để Phương lấy Tuấn làm chồng.

Từ câu chuyện cuộc đời đầy éo le, đến mối tình với cô học trò nhỏ, Tuấn đã khiến tất cả phải khâm phục. Hạnh phúc là biết nỗ lực, đấu tranh và nó dành cho tất cả mọi người chứ không của riêng ai.

Đám cưới của người nghệ sĩ “làng” này là một ngày rất đặc biệt, bởi sự tham gia của rất nhiều người. Kỳ lạ thay, ngày cưới vợ cũng là lúc Tuấn gượng đứng dậy được mặc dù các khớp xương vẫn còn cứng. Anh Tuấn hạnh phúc nhớ lại: "Tôi không ngờ mình lại có ngày hạnh phúc như vậy. Tiếng cười, tiếng nói, hòa lẫn lời chúc mừng khiến tôi rơi nước mắt vì sung sướng". Hạnh phúc lại được nhân đôi khi sau ngày cưới không lâu, anh chị đón chào một cậu con trai khỏe mạnh, rất giống bố. Đứa trẻ đã cho vợ chồng anh không chỉ nghị lực sống mà còn là sợi dây kết nối hai gia đình nội ngoại lại gần hơn.

Gia đình Tuấn hạnh phúc bên nhau.

Để động viên và chia sẻ bớt khó khăn cho đôi vợ chồng trẻ, UBND xã đã tạo điều kiện cho anh chị mượn miếng đất để mở cửa hàng ảnh mang tên "Tuấn Hello". Giờ hạnh phúc của Tuấn là sống bên vợ con và nghề chụp ảnh cưới. Từ ngày vợ chồng sinh cậu con trai đầu lòng ngoan ngoãn, lém lỉnh, ông bà ngoại quý con rể hơn. Nhất là giờ đây, trong bụng Phương, một hình hài mới đang lớn dần lên.

Chặng đường của anh chị phía trước còn rất dài và nhiều khó khăn. Không thiếu những lúc họ trăn trở, lo lắng về tương lai, nhưng tiếng cười con trẻ luôn là động lực để họ phấn đấu và không chịu đầu hàng trước số phận.

Hà Khánh

Tin nổi bật