Một câu chuyện về tình yêu, về lòng vị tha lay động lòng ngườ?... Tình yêu là thứ kết nố? họ gần nhau để từ đó thấu h?ểu và cảm thông vớ? nhau nh?ều hơn...
Năm thứ ha? học đạ? học, chị mù quáng trao cá? ngàn vàng của đờ? con gá? cho gã ngườ? yêu bằng tuổ? nhưng mang họ “Sở”. Ngày cá? tha? trong bụng to ra, chị bị gã hắt hủ?, phả? g?ấu d?ếm s?nh con một mình. Tám năm qua, chị vẫn day dứt nỗ? đau của ngườ? mẹ bỏ con, nhưng cuộc đờ? chị may mắn gặp anh và được anh che chở. Anh đã tìm lạ? cho chị đứa con chị bỏ rơ? 8 năm về trước.
Trong những câu chuyện thấm đẫm tình ngườ? được bà Nguyễn Thị Nga, G?ám đốc Trung tâm Công nghệ d? truyền và Phân tích AND Hà Nộ? kể lạ? (yêu cầu không công kha? tên đầy đủ và địa chỉ cụ thể) câu chuyện về đô? vợ chồng anh Lê Thanh T. và chị Bù? Thị H. kh?ến chúng tô? thực sự cảm động. G?ống như nh?ều cô gá? tỉnh lẻ lên Hà Nộ? nhập học, th?ếu thốn tình cảm g?a đình, chị Bù? Thị H. (Bắc Sơn, Hả? Phòng) đã đem lòng yêu cậu bạn cùng lớp là Nguyễn Văn Đ. (nhà ở phố Vọng, Hà Nộ?).
Tưởng rằng mố? tình s?nh v?ên sau kh? ra trường sẽ t?ến đến hồ? kết là lễ ăn hỏ? để nên duyên vợ chồng, nhưng mố? tình ấy nhanh chóng chết yểu kh? H. mang tha?. Lúc H. có bầu cũng là lúc g?a đình T. chạy cho cậu một suất du học ở Đức. Mang t?n mình có tha? đến báo cho ngườ? yêu, H nhận được cá? lắc đầu cùng một tr?ệu đồng và câu nó? lạnh nhạt: “Em phả? b?ết làm thế nào để tự tránh tha? chứ. G?ờ có tha? rồ? lạ? vác bụng đến đây là sao. Thô? em tự đ? phá tha? đ?”.
Chị H và con gá? chung vớ? anh T. |
Chết lặng trước thá? độ lạnh nhạt của ngườ? yêu, lạ? b?ết t?n ngườ? yêu sắp đ? du học nên H. hoang mang vô cùng. Cũng may là H. mang tha? vào mùa đông nên dù cá? tha? ngày càng lớn nhưng những ngườ? xung quanh không phát h?ện. H cũng g?ấu nhẹm chuyện mang tha? vớ? bố mẹ ở quê.
Không nỡ dứt bỏ đứa con đã thành hình trong bụng, vừa th? hết học kỳ năm đó, H. vào nhà hộ s?nh B để s?nh em bé. Chị g?ấu tên thật của mình, lấy tên là Th. Đứa trẻ s?nh ra nặng 3kg. H. tự nhủ, mình không được nhìn con, không được cho con bú, không được có hành động nào quyến luyến con, dù chị đang đau từng khúc ruột. Trong đêm đầu t?ên, kh? nằm cạnh con và nghe bé thở nhẹ nhàng, H. đã nghĩ đến chuyện đưa con về nhà nuô?.
Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân đang là s?nh v?ên, vẫn sống dựa vào t?ền chu cấp của bố mẹ nên H. nén lạ? tất cả. Vừa lo mẹ cha đã quá vất vả, lạ? vừa sợ bạn bè ngườ? thân chê cườ?, nên trong đêm trờ? g?á rét, H. đã bồng bột bỏ trốn khỏ? nhà hộ s?nh. Trước kh? đ?, H. để lạ? một lá thư nhờ các bác sĩ trong nhà hộ s?nh gử? bé làm con nuô?.
G?ây phút xa con, H. đau đớn hôn lên má con vớ? n?ềm h? vọng đứa trẻ sẽ nhận được một má? ấm tốt hơn kh? ở vớ? mẹ.Thờ? g?an thấm thoát tho? đưa, cũng tớ? ngày H. ra trường và bắt đầu tự lập cho cuộc sống của mình. H. kết hôn vớ? anh Lê Thanh T. - ngườ? đàn ông hơn chị 5 tuổ?, là một k?ến trúc sư và đã có công ty r?êng. Hạnh phúc tưởng như tràn trề kh? H có tha?, nhưng chị lạ? hồ? tưởng về những ngày đen tố? của thờ? s?nh v?ên ấy.
Từ hôm đó, nỗ? nhớ con vốn vẫn quay quắt lạ? kh?ến chị quặn thắt. Nh?ều đêm nằm cạnh chồng, H. lạ? g?ật mình thảng thốt gọ? con rồ? khóc lóc. Anh T. lúc đó cũng chỉ b?ết tình yêu s?nh v?ên đã kh?ến vợ đau khổ nh?ều, nhưng cũng không ngờ chuyện trước kh? có con vớ? anh, H. đã từng làm mẹ.
Mỗ? lần đ? qua nơ? mình đã bỏ rơ? con, H. lạ? trào nước mắt và chạy đ? thật nhanh. Những cảm g?ác tộ? lỗ? trong quá khứ cứ ùa về trong cô. Cuố? cùng, không thể dố? lòng mình và cũng không thể g?ấu g?ếm được mã?, H. đã kể mọ? chuyện vớ? chồng. Cứ nghĩ mình sẽ nhận được cá? tát trờ? g?áng trong đêm đó, nhưng dường như trước đó anh T đã lờ mờ h?ểu ra chuyện gì, nên kh? thấy H. khóc òa như một đứa trẻ, kể lạ? nỗ? đau trong quá khứ, anh ?m lặng một lúc rồ? ôm vợ vào lòng dỗ dành.
Cá? đêm H. quyết định nó? hết sự thật vớ? chồng cũng là thờ? khắc chị thấy hạnh phúc nhất cuộc đờ?. Tuy đau đớn nhưng chị h?ểu rằng đã có anh bên cạnh và ch?a sẻ vớ? chị mọ? đ?ều trong quá khứ.
Nghe chồng nó? sẽ cùng mình tìm lạ? con, H. như mở được tấm lòng. Từ kh? lặp lạ? cảm g?ác được làm mẹ, mỗ? kh? đ? làm về, chị lạ? ghé qua nhà hộ s?nh B để tìm k?ếm thông t?n về đứa con, nhưng mọ? thứ dường như vẫn mờ mịt. Mỗ? lần chăm chút cho đứa con thứ ha?, chị lạ? sụt sù? vì nhớ thương cho đứa trẻ năm nào. Chị không b?ết con mình g?ờ ra sao và đang ở đâu.Một hôm, H. đến nhà hộ s?nh B và thấy chồng đ? từ trong nhà hộ s?nh ra.
Chị hoà? ngh?: “Phả? chăng lạ? gặp một gã Sở Khanh nữa? Đàn ông vào nhà hộ s?nh thì chỉ có dẫn ngườ? yêu đ? phá tha? hoặc thăm bà đẻ. Nhất là, bộ dạng lén lút của anh T. thì rất đáng ngh?”. Kh? chị vào phòng hành chính, cô nhân v?ên nở nụ cườ? tươ? và nó?: “Chúc mừng chị, đã tìm thấy địa chỉ cháu bé con chị đang ở. Địa chỉ đây, chị cầm đ?”. Mắt H. nhòa đ?, chị không t?n vào sự thật.
Con gá? chị đang ở trung tâm chăm sóc trẻ mồ cô? cách nhà chị chỉ 30 km. Đ?ều làm chị ngỡ ngàng hơn là ngườ? tìm ra đứa trẻ chính là ngườ? đàn ông vừa đ? ra từ nhà hộ s?nh - chồng chị. Cầm địa chỉ trên tay, nước mắt chị lăn dà?, chị đã h?ểu lầm anh. Chị chạy thẳng xe về nhà gặp chồng. Hóa ra, từ ngày chị H. ở cữ, anh T. đã âm thầm đ? tìm con gá? cho vợ. T. thường đến nơ? H. đã s?nh con và hỏ? cặn kẽ về những ca s?nh trong tháng cùng vớ? H.
Anh hỏ? về những đứa trẻ bị bỏ lạ? ở nhà hộ s?nh. Tuy nh?ên, trong mọ? trường hợp, không có sản phụ nào tên là H. Tháng đó, theo sổ sách gh? lạ? có ba ca x?n bệnh v?ện g?ớ? th?ệu cho làm con nuô? và không a? có tên g?ống vợ anh. Đ?ều ấy kh?ến v?ệc tìm k?ếm càng khó hơn.
Anh T. x?n lạ? 3 địa chỉ của cả 3 đứa trẻ để đ? thăm chúng. Anh lần lượt đến các địa chỉ được cung cấp. Tạ? một trạ? trẻ mồ cô? nằm ở ngoạ? thành Hà Nộ?, anh gặp một đứa trẻ được g?ớ? th?ệu là từ nhà hộ s?nh chuyển đến. Nhìn đứa trẻ có tên Đông (vì s?nh vào mùa đông), anh thấy rất gần gũ?.
Đứa trẻ cũng có nét g?ống vớ? H. Anh l?ền lấy mẫu tóc của cháu và mang về nhà. Ngay hôm sau, anh mang mẫu tóc của H và đứa trẻ đến một trung tâm xét ngh?ệm AND. Một tuần sau, kết quả họ là mẹ con ruột. Anh T. mừng như muốn khóc. T?m anh đập mạnh như chưa bao g?ờ hồ? hộp đến vậy. Là máu mủ ruột rà, anh muốn báo cho vợ để chị mừng, nhưng sợ chị buồn nên anh mang địa chỉ đến nhà hộ s?nh, nếu vợ anh đến tìm, thì nhờ họ chuyển thông t?n tớ? chị.
Nghe hành trình tìm lạ? con của chồng, chị H. bật khóc. Ngay hôm sau, anh chị lên trạ? trẻ mồ cô? đón con gá? về. Anh chị được khuyến cáo nên xét ngh?ệm lạ? ADN và lần này họ đưa con đến Trung tâm công nghệ d? truyền và phân tích AND Hà Nộ?. Ngày đến nhận kết quả, cả g?a đình đều hồ? hộp chờ đón đ?ều hạnh phúc. Kh? G?ám đốc trung tâm mang bảng kết quả ra đọc cho cả nhà nghe, H. và chồng ôm chặt con rồ? khóc.
Đứa con H. tìm k?ếm bao năm nay đã trở về vớ? chị. Kể lạ? chuyện, chị H. lạ? bật khóc như đứa trẻ: “Cuộc đờ? tô? như vậy là quá hạnh phúc rồ?. Tô? không nghĩ mình lạ? có d?ễm phúc gặp được ngườ? như anh. Nếu không có anh, cuộc sống của tô? chắc sẽ mã? như dướ? địa ngục”.
Nhìn g?a đình chị H vỡ òa trong hạnh phúc, bà Nguyễn Thị Nga - G?ám đốc Trung tâm công nghệ d? truyền và phân tích AND Hà Nộ? xúc động: “Cuộc sống quả là có phép màu nh?ệm. Ngườ? vớ? ngườ? sống để yêu nhau, tô? đã thấy được đ?ều này rõ ràng nhất qua câu chuyện g?a đình anh T - chị H. Chứng k?ến rất nh?ều mảnh đờ? xoay quanh câu chuyện ADN, nhưng chưa kh? nào tô? gặp một câu chuyện nhân văn như thế. Mong cho g?a đình anh chị sẽ mã? hạnh phúc”. Cá? Tết vừa qua, trong một con ngõ nhỏ tạ? đường Lương Thế V?nh, quận Thanh Xuân (TP. Hà Nộ?) g?a đình anh T. có thêm thành v?ên mớ?.
Câu chuyện quá khứ của H. chỉ có ha? vợ chồng b?ết. Vợ chồng anh nó? vớ? họ hàng là nhận con nuô? để tránh sứt mẻ tình cảm g?a đình, nhưng trong thâm tâm anh co? đứa bé như con của mình. Anh T. vẫn yêu thương vợ và ha? con mà không hề có sự phân b?ệt nào khác.
Cuộc sống đúng là có nh?ều phép màu nh?ệm, mà phép màu nh?ệm nhất chính là bắt nguồn từ lòng vị tha của con ngườ?.
L?nh Ch? (theo Lao Động)