CHO ĐI LÀ MÃI CÒN
“Sống là cho đâu chỉ nhận r?êng mình” (Tố Hữu)
B?ết rằng a? cũng phả? trả? qua hành trình khép kín (s?nh-lão-bệnh-tử). Tuy nh?ên, cuộc hành trình của Ngườ? khép lạ? nhưng dường như lạ? mở ra vô tận…Vớ? tuổ? trẻ chúng con, Ngườ? là mẫu mực của tâm hồn V?ệt tạc nên tượng đà? bất tử về nhân cách, đạo đức, ý chí, n?ềm t?n để chúng con so? vào thanh lọc tâm hồn mình.
Nh?ều ngườ? ngh? vấn về đạo đức, nhân cách của lớp trẻ bây g?ờ, họ cho rằng trong thờ? buổ? cơ chế thị trường thế hệ trẻ quá toan tính và thực dụng. Họ cho rằng trước sự xô bồ, bon chen của cuộc sống tuổ? trẻ cha? lỳ, xơ cứng cảm xúc, sống thờ ơ vớ? xã hộ?, thờ ơ vớ? những vấn đề nhân s?nh thế sự. Nhưng rồ?, kh? Ngườ? ra đ?, kh? chứng k?ến những hành động, những tình cảm của lớp trẻ chúng con dành cho Ngườ? thì chính họ thấy cần phả? suy nghĩ lạ?.
Kh? b?ết t?n Đạ? tướng đã ra đ?, cùng vớ? lớp lớp ngườ? đổ về Hà Nộ?, về Quảng Bình, chúng con không chỉ xếp hàng g?ữa nắng, mưa, chờ đến đêm khuy để mong đến lượt mình vào v?ếng Ngườ?, chúng con còn ra sức tình nguyện làm hàng rào mềm hàng nố? hàng, ngườ? nố? ngườ? như bất tận trên các con phố. Chúng con còn g?úp đỡ các cụ g?à, em nhỏ, những ngườ? từ phương xa đến, phát nước, phát bánh, phát quạt… vớ? mong muốn phục vụ tốt nhất cho mọ? ngườ? đến vớ? Đạ? tướng, mong rằng làm được đ?ều gì đó dù nhỏ nho? nhất để Ngườ? được an g?ấc ngàn thu…
Có lẽ không có cuốn sách nào, bà? học nào tác động đến tâm hồn, làm thay đổ? nhân cách chúng con một cách mạnh mẽ, sâu sắc đến như vậy. Chỉ có một tâm hồn sáng ngờ?, một nhân cách vớ? đầy đủ g?á trị t?nh hoa tâm hồn V?ệt mớ? có thể lan toả, tác động sâu đậm đến hàng tr?ệu trá? t?m như thế.
Cảm xúc trước sự ra đ? của Ngườ?, bạn Lê Nguyễn Nhật L?nh v?ết:
“Phả? sống, phả? tranh đấu, phả? cống h?ến vì đất nước, vì hàng tr?ệu con ngườ?
Trọn vẹn cả một cuộc đờ?
Mớ? hàng ngườ? đưa t?ễn Ngườ? dà? nố? ngày lẫn đêm như thế chứ?”
(Trưa nay con qua phố).
Đúng vậy, Ngườ? không những là vị Tổng tư lệnh trong 2 cuộc ch?ến đấu thần thánh của dân tộc mà là ngườ? có tâm hồn thanh cao, luôn luôn đặt lợ? ích dân tộc, lợ? ích g?ang sơn, lợ? ích nhân dân, bạn bè, đồng chí lên trên hết. Cả cuộc đờ? Ngườ? chỉ cho đ?, h?ến dâng trọn vẹn trá? t?m mình cho tổ quốc, cho nhân dân. Vậy mà Ngườ? không bao g?ờ kể lễ công lao, luôn xem đó như là bổn phận, trách nh?ệm của một ngườ? lính, một công dân, ngườ? nó? “Tô? sống ngày nào cũng là vì đất nước ngày đó”.
Ngườ? cũng đã chịu không ít những thăng trầm, mưa nắng, sóng g?ó của số phận một con ngườ?, nhưng Ngườ? đã nhẫn nạ?, không mảy may than ph?ền. Ngườ? luôn xác định và làm theo lờ? dạy của Bác “Dĩ công v? thượng”! Vâng, “Dĩ công v? thượng”!
Để rồ?, nhân dân V?ệt Nam khóc Ngườ?. Chúng con khóc Ngườ?. Đạ? tướng vĩ đạ?! Đạ? tướng huyền thoạ?! Đạ? tướng nhân dân! Hàng tr?ệu trá? t?m tuổ? trẻ chúng con vỡ òa cảm xúc.
Chúng con khóc Ngườ?. Nước mắt chúng con đã chảy, những g?ọt nước mắt nóng bỏng ấy là những g?ọt nước mắt chắt từ con t?m quặn thắt, những g?ọt nước mắt vở òa từ sự đồn nén cảm xúc trong sâu thẳm đáy lòng. Đó là cảm xúc yêu thương kính trọng thực sự trước một nhân cách vĩ đạ?, một tâm hồn V?ệt sáng ngờ? đã ra đ?. Đó là sự t?ếc thương một con ngườ? suốt cuộc đờ? vì đất nước, vì g?ang sơn, tổ quốc. Đó là sự khâm phục trước con ngườ? có bản lĩnh ph? thường, quyến đoán trước quân thù nhưng nhẫn nạ?, khéo léo, t?nh tế và đầy tính nhân văn kh? ứng xử trước những vấn đề còn trăn trở và chưa thật hà? lòng….
Sự ra đ? của Ngườ? đã làm thay đổ? nhận thức và hành động của chúng con cũng như hàng tr?ệu con ngườ? V?ệt Nam ta.
Chúng con tư hào về một dân tộc k?ên trung, dân tộc anh hùng, tự hào về quá khứ vẽ vang mà Đảng, Bác Hồ, Đạ? tướng và các bậc cha anh đã ch?ến đấu bảo vệ và xây dựng nên. Ngườ? thấy đấy, kh? đoàn l?nh xa đưa Ngườ? qua các con phố để về vớ? đất mẹ Quảng Bình, tuổ? trẻ chúng con đã quỳ xuống đường, đưa tay đặt lên ngực mình. Sâu vào trong ngực ấy là trá? t?m của hàng tr?ệu tuổ? trẻ chúng con đang quặn thắt đau đớn nhưng cũng đang nóng hổ? vì tự hào về dân tộc, tự hào về Ngườ?.
Ngườ? cũng đã từng thấy chúng con nắm chặt tay nhau kh? Ngườ? qua phố về đất mẹ. Bên cạnh chúng con có thể là những ngườ? chưa một lần gặp nhưng chúng con đã nắm chặt tay nhau. Mọ? ngườ? xích lạ? gần nhau. Mỗ? chúng con như thấy mình cần có trách nh?ệm hơn vớ? mọ? ngườ? xung quanh, vớ? cuộc sống này. Chưa bao g?ờ chúng con lạ? thấy chảy trong mình dòng máu dân tộc dạt dào, th?êng l?êng đến như vậy.
Trong cuộc sống, chúng con cũng từng gặp không ít khó khăn, vấp ngã, thậm chí có lúc thất bạ?, chính vì vậy đô? kh? chúng con thấy hoang mang, do dự. Ngườ? đã cho chúng con thấy răng cuộc sống không phả? lúc nào cũng chỉ màu hồng, không phả? lúc nào cũng được bước trên thảm đỏ. Phả? luôn rút ra bà? học k?nh ngh?ệm và b?ến nó thành ch?ến thắng ngay trong những sa? sót của mình.
Trá? t?m ngườ? ngừng đập nhưng sẽ mã? tỏa sáng vào tâm hồn tuổ? trẻ chúng con, cho chúng con n?ềm t?n vào g?á trị vình hằng của cuộc sống. Trá? t?m đó đã truyền cho chúng con sức mạnh h?ến dâng, sức mạnh khát khao hành động. Trá? t?m đó cho chúng con sức mạnh để vững bước trên mọ? nẻo đường hôm nay và ma? sau. Chúng con x?n cú? đầu t?ễn đưa một vĩ nhân về thế g?ớ? ngườ? h?ền và hứa làm theo lờ? dạy của Ngườ?: “Cha anh đã rửa được mố? nhục mất nước thì thế hệ hôm nay phả? rửa được mố? nhục nghèo nàn, lạc hậu”.
Như ánh mặt trờ?, một nhân cách vĩ đạ? đủ để làm lay động hàng tr?ệu trá? t?m, cảm hóa và làm thay đổ? mọ? ngườ? mà không cần đến cuộc phát động, lờ? kêu gọ? nào. Ngườ? dân quê ta trong một tháng phả? hứng chịu 2 trận bão cướp đ? 19 mạng ngườ?, làm sập 471 ngô? nhà, hơn 150 ngàn ngô? nhà tốc má? và nh?ều, rất nh?ều tà? sản bị ngập, bị hư hỏng, th?ệt hạ? gần 9 ngàn tỷ đồng, bằng cả tỉnh cật lực lao động trong suốt 8 năm trờ?. Vậy mà không thấy a? than ph?ền. Họ chống chọ?, tự xoay xở, khắc phục. Họ xích lạ? gần nhau, đoàn kết, đồng sức, nâng đở nhau trong khó khăn hoạn nạn. Rồ? xã hộ? góp sức, nhân dân cả nước đồng lòng, các tổ chức, cá nhân đã về ch?a sẽ, hỗ trợ. Họ không tranh dành, chen lấn, xô đẩy nhau, tât cả đều ý thức, trật tự, nhường cơm sẻ áo.
Ba con cũng đã không còn uống rượu thường xuyên, sống có trách nh?ệm hơn, quan tâm ch?a sẽ nh?ều hơn vớ? g?a đình và mọ? ngườ? xung quanh. Ba con nó? đờ? hữu hạn, a? cũng chỉ sống có một lần, phả? sống làm sao để kh? nhắm mắt xuô? tay còn lạ? gì đó có ý nghĩa trên cõ? đờ? này.
Con là một g?áo v?ên, con b?ết rằng không bà? g?ảng nào mang lạ? ý nghĩa, h?ệu quả kh? ngườ? g?áo v?ên không có k?ến thức vững và nhân cách tốt. Dạy học là quá trình dùng nhân cách để tác động nhân cách. Nhân cách tốt sẽ có các thế hệ học trò vừa thông m?nh vừa có phẩm chất, đạo đưc tốt. Ngườ? cũng từng là g?áo v?ên, Ngườ? nó? “Nếu không có ch?ến tranh, chắc tô? vẫn làm nghề g?áo”. Đạ? tướng ạ, vớ? chúng con, ngườ? mã? là nhà g?áo vĩ đạ? vì chính Ngườ?, nhân cách Ngườ? không chỉ tác động vào một thế hệ học trò mà tác động, lan toả vào trá? t?m mỗ? chúng con.
G?á trị vật chất, quyền cao chức trọng cuố? cùng cũng chỉ là những thứ phù du của một k?ếp ngườ?. Đ?ều quý g?á nhất tồn tạ? vĩnh hằng vớ? thờ? g?an chính là tình yêu thương. Suốt cuộc đờ?, Ngườ? chỉ cho đ?, Ngườ? mang yêu thương g?eo trên mọ? nẻo đường.
Cho đ? là mã? còn. Cả dân tộc nhớ thương Ngườ?, nhân dân thế g?ớ? ngưỡng mộ Ngườ?. Chúng con mã? ơn Ngườ?. Đất nước này mã? ơn Ngườ?. Ngườ? mã? h?ện hữu trong trá? t?m chúng con, trong trá? t?m mỗ? ngườ? dân V?ệt.
Ngườ? đã trở về ôm đất mẹ vào lòng, Ngườ? sẽ là lá, là hoa, là sông, là nú?, là trờ? đất V?ệt Nam, tâm hồn V?ệt Nam. Nơ? ngườ? nằm là Mũ? Rồng nhô b?ển nố? b?ển đảo vớ? đất l?ền, nố? rừng vớ? b?ển, nố? Hoành Sơn vớ? Trường Sơn, nố? l?ền Bắc - Nam, nố? trờ? vớ? đất, nố? quá khứ và tương la?, nố? ngườ? ngườ? đoàn tụ…Đất mẹ Quảng Bình ân tình chở che, lớp lớp cháu con muôn đờ? tạc dạ.
Ba?ley từng nó?: “Kh? bạn s?nh ra bạn khóc còn ngườ? xung quanh cườ?. Hãy sống làm sao kh? bạn qua đờ? mọ? ngườ? khóc còn bạn, bạn cườ?”. Con hoàn toàn đồng ý vớ? lờ? cảm tạ của con tra? Ngườ? tạ? lễ tang “x?n phép được ngẩng đầu tạ ơn t?ên tổ của đất nước V?ệt Nam, tạ ơn anh l?nh của tất cả những anh hùng l?ệt sĩ từ hàng nghìn năm nay đã ngã xuống vì mảnh đất này và luôn luôn đồng hành cùng vớ? Đạ? tướng trong cuộc trường ch?nh cho tớ? g?ờ phút cuố? cùng”. Vâng, g?ờ đây Ngườ? hãy nghỉ ngơ? và mĩm cườ? nơ? chính suố?. Về vớ? thế g?ớ? ngườ? h?ền, Ngườ? xứng đáng ngẫng đầu hãnh d?ện trước tổ t?ên, trước anh l?nh của các anh hùng l?ệt sĩ…
Còn chúng con, chúng con x?n cú? đầu trước tượng đà? bất tử Võ Nguyên G?áp!
Tác g?ả: Trần Quốc Hộ?
(Sơn Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình)