Ngày còn đ? học, t&oc?rc;? từng chứng k?ến anh ăn uống rất kham khổ, thậm ch&?acute; nh?ều h&oc?rc;m bỏ bữa chỉ v&?grave; để gom góp từng đồng t?ền làm th&ec?rc;m mua cho mẹ anh mét vả? may áo, mua cho cha anh hộp thuốc bổ, cha? dầu xoa, mua cho các em anh từng quyển vở c&ac?rc;y bút... mỗ? kh? có dịp về thăm nhà. T&oc?rc;? y&ec?rc;u anh v&?grave; đ?ều đấy và nhận lờ? lấy anh cũng v&?grave; đ?ều đấy.
Tuần trăng mật, anh đề nghị về Thá? B&?grave;nh qu&ec?rc; anh. T&oc?rc;? là con gá? m?ền T&ac?rc;y, cảnh đồng lúa kh&oc?rc;ng lạ g&?grave; nhưng được đ? dọc tr&ec?rc;n những bờ đ&ec?rc; lộng g?ó, nghe mù? rạ thơm, cùng vớ? màu vàng rơm mớ?, t&oc?rc;? thật sự thấy lòng m&?grave;nh thanh thản b&?grave;nh y&ec?rc;n. Đó là những ngày hạnh phúc nhất vớ? t&oc?rc;?.
Trở về Sà? Gòn, t&oc?rc;? mang theo m&?grave;nh h&?grave;nh ảnh qu&ec?rc; chồng và một c&ot?lde;? lòng ấm áp. Thương anh vất vả, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng quản ngạ? cực khổ cùng anh gầy dựng sự ngh?ệp. Những đứa em của anh ở ngoà? qu&ec?rc; lần lượt được gử? vào ở vớ? chúng t&oc?rc;? để học đạ? học.
Căn nhà trọ trở n&ec?rc;n chật chộ?. Chuyện r?&ec?rc;ng tư của vợ chồng cứ phả? dấm dú?, tranh thủ mỗ? kh? các em kh&oc?rc;ng có ở nhà. Chưa kể những chuyện các em chồng để bừa đồ đạc, kh&oc?rc;ng phụ g?úp quét dọn, n&ec?rc;n căn nhà đ&at?lde; chật lạ? càng chật th&ec?rc;m. Một lần l&ec?rc;n thăm con, thấy cảnh ăn ở chật chộ? quá, ba má t&oc?rc;? bàn nhau bán phần đất ba mẹ định ch?a cho t&oc?rc;? ở qu&ec?rc; lấy t?ền mua cho chúng t&oc?rc;? một căn nhà rộng r&at?lde;? hơn.
Ở trong căn nhà rộng kh&oc?rc;ng được bao l&ac?rc;u th&?grave; anh mang nốt ha? cậu em tra? còn lạ? ngoà? qu&ec?rc; vào ở chung lu&oc?rc;n. Nhà sáu m?ệng ăn mà chỉ có ha? ngườ? làm. Bữa ăn vẫn đạm bạc như thờ? s?nh v?&ec?rc;n mà c&oc?rc;ng v?ệc th&?grave; đò? hỏ? nh?ều sức lực, anh lạ? lu&oc?rc;n nhường m?ếng ngon cho các em n&ec?rc;n ngày càng t?ều tụy.
T&oc?rc;? thấy rất xót nhưng anh lạ? co? như đó là n?ềm vu?, n?ềm hạnh phúc của anh. Sau một thờ? g?an, t&oc?rc;? ngỏ ý muốn ha? c&oc?rc; em gá? k?ếm v?ệc làm th&ec?rc;m vừa phụ g?úp anh chị, vừa lấy k?nh ngh?ệm để sau này dễ x?n v?ệc làm, nhưng anh gạt đ?. Anh quan n?ệm phả? để các em toàn t&ac?rc;m toàn ý vào v?ệc học hành th&?grave; mớ? g?ỏ? được, lấy tấm bằng g?ỏ? ra trường mớ? dễ x?n v?ệc làm. T&oc?rc;? lạ? đành phả? ?m lặng.
Mỗ? lần thấy t&oc?rc;? có vẻ buồn, anh lạ? nhẹ nhàng an ủ? đạ? loạ? là v&?grave; thương em, là trả h?ếu cho ba mẹ, là các em rồ? sẽ lớn, ba mẹ rồ? cũng sẽ “trăm tuổ?”. Nghe m&at?lde;? cá? đ?ệp khúc "y&ec?rc;u thương" đó, t&oc?rc;? phát chán đến kh&oc?rc;ng muốn tỏ ra m&?grave;nh buồn hay quan t&ac?rc;m. T&oc?rc;? hoàn toàn thờ ơ vớ? căn nhà của m&?grave;nh. Về ph&?acute;a các em của anh, chúng hồn nh?&ec?rc;n xem tất cả nhà cửa, xe cộ, vật dụng trong nhà là của anh chúng.
Chúng tự do thoả? má?, kh&oc?rc;ng k?&ec?rc;ng nể, e dè. Kh? nào chịu kh&oc?rc;ng nổ?, t&oc?rc;? nó? lạ? vớ? anh th&?grave; anh lu&oc?rc;n t&?grave;m cách bao che. Nh?ều lúc t&oc?rc;? có cảm g?ác như m&?grave;nh là một mụ d&?grave; ghẻ thất thế đang đố? mặt vớ? bốn đứa con chồng. Nh?ều lúc cả ngày ở trong cơ quan rồ? mà đến kh? hết g?ờ làm v?ệc, nghĩ đến cá? kh&oc?rc;ng g?an ồn ào bừa b&at?lde;? v&?grave; đám em của anh, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng muốn về, cứ lang thang vòng vèo cho đến tố?.
Mấy năm sau, ha? c&oc?rc; em lớn ra trường đ? làm, cũng có góp một phần t?ền ăn ở. Bấy g?ờ mớ? nghe anh nó? đến v?ệc s?nh con nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn khao khát nữa. T&oc?rc;? thẳng thắn trả lờ? anh, kh? nào mua được nhà cho các em anh ở th&?grave; t&oc?rc;? mớ? s?nh con v&?grave; t&oc?rc;? cần có một kh&oc?rc;ng g?an r?&ec?rc;ng đúng nghĩa cho g?a đ&?grave;nh nhỏ của m&?grave;nh. H&?grave;nh như anh mơ hồ nhận ra trước nay anh cũng có phần quá đáng. Anh kh&oc?rc;ng cố quanh co ngụy b?ện như mọ? kh?, anh y&ec?rc;n lặng hồ? l&ac?rc;u rồ? nó?: “Để anh t&?acute;nh”.
Kh? cuộc ch?ến tranh lạnh sắp sửa thò ch&ac?rc;n vào cuộc sống của vợ chồng t&oc?rc;?, th&?grave; anh đưa ra quyết định sẽ bán căn nhà và ha? sào ruộng ngoà? qu&ec?rc; vào Sà? Gòn mua một căn nhà nhỏ cho các em dọn về đó.
T&oc?rc;? chưa kịp vu? mừng v&?grave; sắp được “tự do trong ng&oc?rc;? nhà của m&?grave;nh” th&?grave; anh lạ? v?ện đủ thứ lý lẽ để t&oc?rc;? chấp nhận v?ệc chỉ có các em dọn ra r?&ec?rc;ng còn ba mẹ anh th&?grave; ở chung vớ? t&oc?rc;? và anh. Dù muốn hay kh&oc?rc;ng muốn, t&oc?rc;? cũng kh&oc?rc;ng t&?grave;m được một lý do nào chấp nhận được để có thể từ chố?. T&oc?rc;? cố n&?acute;u kéo bằng n?ềm t?n vào sự thay đổ? hoàn cảnh sống sẽ g?úp t&oc?rc;? cảm thấy thoả? má?, lấy lạ? được c&ac?rc;n bằng và sẽ có thể cùng anh vu? vẻ bước t?ếp qu&at?lde;ng đờ? còn lạ?.
Nhưng thực tế kh&oc?rc;ng phả? như vậy, từ ngày có mẹ anh ở chung nhà, mớ? đầu bà g?ành vào bếp để nấu những món mà hồ? bé ngoà? qu&ec?rc; anh vẫn th&?acute;ch ăn. Sau v&?grave; những món ăn mẹ nấu lu&oc?rc;n được anh khen ngon và ăn rất nh?ều, cho n&ec?rc;n tự nh?&ec?rc;n mẹ trở thành đầu bếp ch&?acute;nh. Rồ? dần dần mẹ đảm trách lu&oc?rc;n phần đ? chợ nấu ăn cho cả nhà. Thế là t?ền lương bao nh?&ec?rc;u anh lĩnh về đưa cho mẹ hết để mẹ tùy ngh? mà ch? t?&ec?rc;u, anh nó?, kẻo kh&oc?rc;ng mẹ lạ? tủ?.
Trong kh? bạn bè t&oc?rc;?, đứa nào cũng thành đạt, cũng nhà cao cửa rộng, thậm ch&?acute; có đứa sắm được b?ệt thự xe hơ? th&?grave; căn nhà cấp bốn ba mẹ t&oc?rc;? cho đến b&ac?rc;y g?ờ, sao vẫn để vậy, t?ền n&ac?rc;ng cấp còn kh&oc?rc;ng có nó? ch? đến x&ac?rc;y mớ? khang trang. Nh&?grave;n ngườ? ta trang lứa vớ? m&?grave;nh, con cá? b? b&oc?rc;, thậm ch&?acute; có ngườ? con đ&at?lde; l&ec?rc;n mườ?, l&ec?rc;n ch&?acute;n, nh?ều lúc t&oc?rc;? thấy thật chạnh lòng. Quyết định lấy chồng có h?ếu của t&oc?rc;? là sa? lầm?
Theo V?etnamnet