Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Chàng trai bị phụ tình đau đớn kể lại 4 năm nuôi người yêu ăn học

(DS&PL) -

(ĐSPL) - Khi đó tôi đang đau khổ, hụt hẫng không tôi đã cho nó mấy cái bạt tai rồi. Tôi quan tâm đến V là vì tình yêu, tôi không tính toán tới kinh tế, tôi cũng chẳng

(ĐSPL) - Khi đó tôi đang đau khổ, hụt hẫng không tôi đã cho nó mấy cái bạt tai rồi. Tôi quan tâm đến V là vì tình yêu, tôi không tính toán tới kinh tế, tôi cũng chẳng tiếc khoản “tình phí” đó, tôi chỉ tiếc tình yêu của tôi đã trao nhầm chỗ.

Chào các độc giả mục tâm sự! Tôi biết khi tôi kể ra câu chuyện này nhiều người sẽ cho rằng tôi là thằng đàn ông “mù quáng”. Đã hơn 30 tuổi đời còn bị người ta “dắt mũi” mà không hay biết. Tôi đã “si mê” một cô gái trẻ hơn mình cả chục tuổi, để rồi bị cô ta lừa cho một vố đau nhớ đời.

Tôi hiện là nhân viên tài chính tại một huyện miền núi ở Nghệ An. Thời gian đầu mới về nhận việc tôi đã tự hứa sẽ không yêu đương gì để dốc toàn sức lực cho công việc. Tuy vậy, duyên số đã cho tôi gặp V, một cô học sinh lớp 12. V nhà nghèo nhưng chăm chỉ học hành. Thi thoảng em ra chỗ tôi làm nhận tiền bố gửi. Khi quen V tôi mới chỉ 28 tuổi, nhưng vì tôi cao lớn, lại ăn mặc không chỉn chu nên bị nhiều người chê già hơn tuổi.

Nhưng V lại lấy làm thích thú khi nói về hình thức của tôi. Biết V nhà nghèo bố mẹ đều làm công nhân trong miền Nam, hiện em sống với bà ngoại, nên tôi đã thường xuyên tìm cách hỗ trợ em trong học hành, cuộc sống. Chúng tôi thầm thương trộm nhớ nhau, nhưng không ai hay biết điều đó, tôi cũng không muốn thổ lộ vì sợ ảnh hưởng tới học việc hành của em.

 Khi yêu em tôi nào biết đến một ngày em phụ tình tôi theo tiếng gọi của tình yêu mới.

Phải tới khi V ra Hà Nội học, tôi mới ngỏ lời. V cũng tặng tôi một chiếc vòng với lời hứa “Anh cứ đợi rồi ra trường mình cưới nhau anh nhé!”. Tôi nghe em hứa vậy lòng mừng lắm. Lúc đó, tôi cứ nghĩ mọi thứ đã chắc chắn và tình yêu sẽ không có gì thay đổi. Biết người yêu học hành vất vả, nên hàng tháng tôi gửi em tiền ăn học. Thậm chí một tháng tôi bắt xe một lần ra Hà Nội xem cô ấy ăn học thế nào.

Thấy V ngoan ngoãn, và ngày càng xinh đẹp tôi mừng lắm. Đôi khi tôi tự nghĩ, mình là chàng trai may mắn, vì đã có được tình yêu của cô gái như V. Tôi cũng tự nhủ, mình phải cố gắng từng ngày, từng giờ cho hạnh phúc hai đứa. Tôi sống tiết kiệm tới mức, cả năm không dám mua sắm thêm bộ quần áo nào mới ngoài quần áo đồng phục cơ quan mua cho.

Nhưng số tiền V xin tôi ngày càng nhiều, khiến tôi lo lắng vô cùng. Đôi hôm em khóc, nói rằng “Chi tiêu cái gì cũng đắt đỏ anh à. Hay anh cho em đi làm thêm nhé!”. Tôi lo sợ em sẽ vất vả, nên khuyên em yên tâm học hành, tôi sẽ bổ sung thêm tiền ăn, học cho em vào mỗi tháng. Ngoài việc lo cho V, tôi còn chăm cả bà ngoại em nữa.

Bố mẹ tôi biết chuyện, nhiều lần mắng tôi “Bố mẹ vất vả anh không thương lại thương người ở đâu”. Thậm chí mẹ còn cấm đoán, bắt tôi chuyển về thành phố. Cũng vì áp lực lớn từ gia đình, mà tôi đã chuyển công tác. Nhưng tôi vẫn âm thầm giấu mẹ ra thăm em như đúng hẹn, tiền vẫn gửi đều đặn.

Thấm thoắt 4 năm cũng trôi qua, em tất bật chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp nên kêu tôi đừng ra nữa. Khi em tốt nghiệp thì ra một thể. Tôi nghĩ em cũng cần chuẩn bị cho việc thi cử, nên kỳ học cuối tôi đã không ra thăm em. Rồi tôi như chết lặng khi nhận được tin em muốn chia tay với tôi. Khi tôi hỏi lý do em không trả lời. Tôi buồn bã suốt 2 tuần liền. Đang trong thời kỳ đóng sổ sách tôi chưa kịp ra Hà Nội thăm em. Chỉ khi cận kề ngày em bảo vệ Luận án tốt nghiệp tôi mới ra được.

Có lẽ, em nên nói trước với tôi thì hơn. Tôi sẽ để em ra đi nhẹ nhàng, tôi cũng đỡ day dứt và không phải nhìn khuôn mặt em lúc đó. Thì ra V đã có người khác, anh ta hơn tôi về mọi mặt. Anh ta là trai thành phố, gia đình có điều kiện và có khả năng xin được việc cho em sau khi em ra trường.

Tôi hỏi: “Hai người quen nhau lâu chưa”.

Em lúng túng chưa biết nói sao thì người yêu em nhanh miệng: “Được hơn 1 năm nay”.

Tôi đã rất giận thì ra suốt một năm nay em đã tìm cách không cho tôi ra Hà Nội, với lý do em bận học, em ôn thi, em đang kỳ thực tập… Chẳng qua cũng là cái cớ để em đi với người khác. Sao em không nói thẳng với tôi một tiếng để tôi còn biết đường lui. Khi thấy tôi im lặng, em tiếp lời “Em không muốn về quê vì cuộc sống ở quê khiến em chán nản. Em biết anh chẳng bao giờ dám từ bỏ hết để ra đây với em…”. Tóm lại, giờ đây em đã thay đổi và muốn rũ bỏ tình yêu của tôi.

Người yêu V đứng đó cạnh em “canh chừng” vì sợ tôi cướp mất cô ấy. Thi thoảng anh ta chen ngang với những lời nhảm nhí hết mức “tôi sẽ gửi trả anh hết số tiền mà anh từng hỗ trợ cô ấy ăn học. Anh không phải lo”. Nói thật, khi đó tôi đang đau khổ, hụt hẫng không tôi đã cho nó mấy cái bạt tai rồi. Tôi quan tâm đến V là vì tình yêu, tôi không tính toán tới kinh tế, tôi cũng chẳng tiếc khoản “tình phí” đó, tôi chỉ tiếc tình yêu của tôi đã trao nhầm chỗ, cho một người bội ước.

Giờ tôi đã thấm thía vì sao mẹ lại ngăn cản tôi, vì sao mẹ lại phản đối tình yêu của tôi ngay khi nhìn thấy cô gái đó. Lần đầu tiên trong đời tôi đã khóc vì sự ngu muội của mình. Tôi không ngờ hơn 4 năm yêu nhau, tôi lại có kết quả đắng cay như vậy?

Tin nổi bật