(ĐSPL) – Nhiều lúc nợ nần không dám mua cho con hộp sữa, bộ quần áo mới mà em chồng cứ suốt ngày xin xỏ như vậy, tôi quá ức chế nhưng không thể lên tiếng, chỉ biết nằm khóc và trách móc chồng.
Tôi quá chán ngán với em trai chồng vừa vô duyên, vô ý vừa có biệt tài vòi vĩnh tiền nong của vợ chồng tôi.
Lấy chồng 5 năm năm, bao khó khăn về kinh tế, quan hệ bố mẹ chồng - nàng dâu tôi đều có thể dàn xếp và vượt qua. Tuy nhiên, chỉ vì chuyện đứa em chồng dù đã lớn, đã có việc làm nhưng vẫn thường xuyên ngửa tay xin tiền khiến vợ chồng tôi bao phen sóng gió và chia tay.
Tôi sinh ra trong một gia đình được người ta nói là có của ăn của để ở Hải Dương. Bố mẹ tôi là công chức nhưng vẫn kinh doanh ngoài nên từ nhỏ, tôi chưa phải đối mặt với tình trạng thiếu thốn như bao người khác. Tôi là con gái, là chị cả của một cậu em, bố mẹ lại thường xuyên đi vắng nên mọi việc trong nhà tôi đều có thể quán xuyến lo lắng, chăm sóc em từ nhỏ.
Lớn lên, với ngoại hình xinh xắn, lại con nhà gia giáo nên tôi được khá nhiều chàng trai theo đuổi. Trong số đó có một người gần nhà, đeo đuổi tôi suốt 6 năm trời. Dù ngày 8/3, 20/10 năm nào tôi cũng được nhận những bó hoa hồng, những món quà từ anh nhưng tôi không thể rung động. Lớn lên học ở một trường sư phạm gần nhà, tôi cũng có trải qua vài ba mối tình với những anh chàng cùng trường nhưng mọi thứ đều khi đến đâu vào đâu.
Thế nhưng với con gái, cái tuổi nó đuổi xuân đi, đến 25 tuổi chưa chồng ở quê tôi có thể được xếp vào dạng “gái ế”. Tôi vẫn nhởn nhơ với những cuộc hẹn hò không đầu không đuôi với bạn bè, những chàng trai tán tỉnh. Riêng anh, 6 năm qua vẫn “trồng cây si” đeo đuổi tôi từng ngày. Rồi một ngày bà nội tôi ốm nặng.
Bà gọi tôi vào phòng nói chuyện: “Con đã ra trường đi làm được 3 năm rồi, nên tìm một tấm chồng, một bờ vai đáng tin mà dựa vào. Là phụ nữ không nhất thiết cứ phải lấy bằng được, tìm bằng được người mình yêu con à. Chỉ cần chồng con yêu thương con, quan tâm con là tình yêu sẽ đến, hạnh phúc sẽ về. Con đừng kén chọn quá. Bà thấy thằng Dương nó theo đuổi con khá lâu rồi. Nó cũng hay nói chuyện cùng bà. Con khôn ngoan thì lấy nên lấy nó”.
Nghe bà dặn dò, tôi dạ vâng cho qua và hứa sẽ cho anh cơ hội. Rồi chúng tôi bắt đầu chính thức hẹn hò từ đó. Qủa thực, sau 1 tháng gặp mặt, nói chuyện, tôi và anh đã bén duyên lúc nào không hay. Sự quan tâm, yêu thương chân thành của anh khác hẳn những gã đàn ông trước đó. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, yên tâm khi bên anh. Với một người phụ nữ, tìm được một người đàn ông đáng tin cậy cho mình là điều không dễ dàng.
Hai tháng sau khi chính thức hẹn hò, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Bà tôi mừng ra mặt, bố mẹ tôi tuy không hài lòng lắm về gia cảnh nhà anh nhưng cũng đồng ý gả con gái vì ở quê, cái tiếng có con gái ế mệt mỏi lắm.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi quyết định lên thành phố lập nghiệp. Sau 2 năm chật vật vay mượn và có sự hỗ trợ của ông bà ngoại, cuối cùng chúng tôi cũng mua được một căn hộ chung cư nhỏ sớm tối đi về. Rồi một cậu nhóc kháu khỉnh chào đời như càng vun thêm hạnh phúc cho chúng tôi.
Thế nhưng, mọi chuyện đâu có viên mãn. Nhà chồng tôi có 4 anh em, hai chị đầu đã yên ấm gia đình, duy có cậu em út thì được cả nhà cưng chiều và không ngớt làm phiền vợ chồng tôi. Học hành bỏ bê, tốt nghiệp lớp 12 không thi đậu trường nào, chồng tôi xin cho đi học trung cấp nghề rồi vào công ty anh làm.
Thế nhưng, với bản chất con út quen được chiều, dù đã hai mấy tuổi đầu, nó vẫn thường xuyên xin xỏ vợ chồng tôi. Nhiều lúc tôi nuôi con nhỏ, còn gánh thêm khoản nợ tiền nhà chưa trả hết, lương chưa có mà nó đi làm rồi về nhà còn ngửa tay ra xin chị dâu. Chẳng nhẽ không cho không được, nó lại bảo chị dâu keo kiệt không thương em chồng.
Nhiều lúc, tôi cảm tưởng nó cứ nghĩ mình là chị dâu thì phải có trách nhiệm cho nó tiền hằng tháng hay sao. Dù đã đi làm, không mất tiền nhà thuê trọ, lương tháng cũng 5, 6 triệu đồng chưa kể này nọ bên ngoài rồi mà vẫn không đủ. Xin tôi chưa hết, nó còn âm thầm xin trộm chồng tôi. Dù chồng tôi có cưng chiều, dấm dúi cho em trai nhưng không thể che giấu mãi được.
Một lần dọn dẹp nhà cửa xong, đi qua phòng ngủ của vợ chồng, tôi đã trông thấy chồng tôi rút ví đưa tiền cho nó. Dù không muốn làm khó chồng nhưng nhiều ngày sau đó, anh không hề nói chuyện báo lại, tôi càng bực tức thêm.
Không chỉ xin tiền tiêu hàng tháng, đến học bằng lái xe, đi đám cưới nó cũng thậm thụt xin chồng tôi. Riêng khoản học bằng lái xe tốn hơn cả chục triệu thì chồng tôi không dám dấu giếm. Nhiều lúc nợ nần không dám mua cho con hộp sữa, bộ quần áo mới mà em chồng cứ suốt ngày xin xỏ như vậy, tôi quá ức chế nhưng không thể lên tiếng, chỉ biết nằm khóc và trách móc chồng.
Tôi đã quá chán ngán với em chồng lêu lổng, lười biếng và hay xin xỏ. Ảnh minh họa. |
Không chỉ có tính xin xỏ, dựa dẫm vào anh trai, em chồng tôi còn rất lười việc nhà. Đã lớn như thế rồi, biết tôi đang mang bầu mà nó không hề đỡ đần cho chút việc gì. Quần áo tắm xong vứt bừa bãi trong phòng tắm không buồn cho vào máy giặt. Từ hồi về sống chung, nó chưa từng cầm cái chổi quét nhà, nhặt rau, rửa đồ phụ giúp chị dâu lần nào. Ngày nào cũng vậy, cứ đi làm về là nó nằm ườn ra đấy chờ tôi nấu ăn xong. Ăn no rồi nó khệ nệ ôm bụng vào phòng xem ti vi, không thì lại lấy xe đi chơi. Tôi đã quá chán ngán với cảnh này.
Đỉnh điểm là kỳ nghỉ lễ vừa rồi, tôi ốm nghén đứa thứ hai không đi chơi đâu được. Mẹ chồng có gửi con gà lên cho tôi tẩm bổ nhưng vì không ăn được thịt gà rang, tôi chia một cái cánh, chân và đùi ra luộc, còn lại để rang cho cả nhà. Thế nhưng, đang lúc nấu ăn chưa kịp dọn đồ ra, cậu em chồng đã vô ý tứ không hỏi han, mời mọc ai, đến ngồi ăn tù tì hết sạch đĩa gà luộc. Tôi đành nuốt nước mắt vào trong ngồi ăn bát cơm trắng rồi im lặng đứng dậy trước.
Không chỉ thế, có vài hộp váng sữa tôi mua cho con từ chiều, cậu ta cũng giành phần cháu ăn sạch không để lại chút nào.
Tối hôm đó, tôi đã gọi chồng vào nói chuyện. Tôi bảo không thể sống chung với đứa em chồng như thế này được nữa. Trước đây chưa bầu bí thì tôi có thể hầu hạ, lo toan mọi thứ được, bây giờ bầu bí vào thế này, hết việc cơ quan, về nhà chăm con nhỏ chưa đủ còn đi hầu hạ cả đứa em chồng, chồng thì đi mất mặt 8, 9h tối mới về đến nhà. Nếu tình trạng này tiếp diễn thì mẹ con tôi dọn ra ngoài ở.
Cứ tưởng chồng tôi sẽ thông cảm, nhắc nhở đứa em trai, nhưng ngược lại, anh lại lớn tiếng quát tôi là “Chị dâu không thương em, không phải máu mủ nên mới như thế. Nó là em mình không giúp được nó đã đành còn đi hạnh họe, nói xấu em”.
Tôi quá ức chế nên tối đó dọn đồ đưa con ra ngoài. Hôm sau tôi đã nhắn tin báo chồng tôi ký đơn ly dị và chia đôi nhà nếu như còn đứa em chồng sống chung kiểu đó. Thực sự, tôi quá thất vọng với người chồng từng là niềm tự hào, từng là cây si theo đuổi tôi suốt 6 năm trời.
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc xin vui lòng gửi về địa chỉ email: doisong@doisongphapluat.com |