Mới đây, một phụ huynh chia sẻ câu chuyện về việc con chị cũng từng bị bỏ quên trên xe buýt của trường, nhưng cháu đã tự mở được cửa và đi bộ 9 tiếng để về nhà.
Đó là câu chuyện của chị Nguyễn Thị Ngọc Ngà (42 tuổi) ở Hà Nội. Sau vụ cháu bé lớp 1 trường Gateway tử vong do bị bỏ quên trên xe vừa qua, chị đã viết trên trang cá nhân về trường hợp con trai chị là Nguyễn Hoàng Sơn, đã từng bị bỏ quên trên xe ô tô hồi tháng 5 năm ngoái, khi đang học lớp 4.
Chị Ngọc Ngà và 3 con trai, cháu Sơn nhỏ nhất ngoài cùng. |
Tuy nhiên, khác với trường hợp bi thảm vừa xảy ra, con trai chị đã tỉnh dậy đúng lúc, bằng sự thông minh, nhanh trí đã bình tĩnh xử lý và thoát khỏi được chiếc xe khóa kín. Thậm chí, sau 9h đồng hồ tự mò mẫm tìm đường, bé đã về được đến nhà trong trạng thái mệt mỏi, đói lả.
Người mẹ này mong muốn câu chuyện sẽ lan tỏa được đến nhiều phụ huynh để các gia đình đều ý thức được tầm quan trọng của việc giáo dục kỹ năng cho trẻ từ sớm.
Xin trích nguyên văn bài chia sẻ của chị Ngọc Ngà tường trình về chuyện con trai 10 tuổi đã thoát khỏi xe kín và trở về an toàn:
"Hôm nay, con trai út nhà tôi mới gần 10 tuổi đã bị bỏ quên trên xe bus trường, con đã thoát được ra khỏi xe, rồi lạc đường và vừa may mắn về đến nhà bình an sau 9h đồng hồ tự mò mẫm tìm đường về. Qua đây mới thấy các kỹ năng mềm như kỹ năng thoát hiểm, giao tiếp, sinh tồn, phán đoán... rất quan trọng với các bạn nhỏ khi gặp rắc rối. Và điều quan trọng nữa là con đã được rèn thể lực, sức chịu đựng và tư duy tốt... là những cứu cánh giúp con sống sót.
Chuyện là thế này:
Sáng hôm đó, con đi xe buýt trường đi học như mọi khi từ 6h30 khi con chưa được ăn uống gì vì tới trường con mới ăn sáng nhưng con đã được bác tài xế chở về tận đường 32 thị trấn Cầu Diễn chỉ vì bác không biết con ngủ quên trên xe.
Hôm đó, cũng là những ngày học cuối của năm học nên khi không thấy con đến lớp, cô giáo chủ nhiệm nghĩ là gia đình tự ý cho con nghỉ không phép nên cũng không thông báo gì với bố mẹ. Câu chuyện phiêu lưu 9 giờ của cậu bé diễn ra như sau.
Khi con tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xe buýt đã tắt máy, khóa cửa và bác tài đã đi đâu đó. Thật may mắn vì nắng của mùa hè tháng 5 nên con đã nhanh chóng tỉnh. Nếu trời đông lạnh giá thì ở trong xe ấm áp có khi con ngủ đến chết ngạt trên xe.
Cậu bé rất bình tĩnh và tìm cách thoát khỏi xe. Cũng may vì con là người mê xe nên hay để ý và biết về xe, nhờ đó mà biết cách thoát ra bằng cửa buồng lái. Nhờ kỹ năng này nên con may mắn không bị chết ngạt hay hoảng loạn tâm lý khi bị nhốt trong xe.
Con ra khỏi xe và bắt đầu hành trình tự tìm đường về trường. Con kể chỗ bãi gửi xe đó giống như một xóm lều, nhà cửa lụp xụp, giống mê cung, không có bóng người. Con mất thời gian lâu chỉ loanh quanh trong đó không làm nào thoát ra đường lớn để có người qua lại.
Sau một hồi mắc kẹt, may sao con nhìn thấy một xe Audi chạy ngang qua. Con nghĩ chắc chiếc xe sang này sẽ chạy ra đường lớn chứ không rẽ vào xóm nghèo. Vì vậy con chạy thục mạng đuổi theo xe và đúng thật xe đã dẫn nó ra được đường lớn.
Khi ra được đến đây, con đã có người để hỏi đường về trường nhưng tiếc rằng con hỏi ai họ cũng đều không biết trường của con đang học nó ở đâu. Con đã rất nhanh trí chuyển hướng hỏi sang đường đến sân vận động Mỹ Đình vì nghĩ địa điểm nổi tiếng đó thì ai cũng sẽ biết, rồi con sẽ tự đi bộ từ đó về trường. Mọi khi mẹ vẫn bắt con và anh tự đi bộ từ sân tập bóng đá gần đó để về trường.
May mắn con gặp 1 người đàn ông chở xe máy đưa con ra bến xe bus rồi bảo con tự bắt xe về sân Mỹ Đình. Con bảo nhưng cháu không có tiền đi xe bus đâu ạ thì bác ý hùng hồn tuyên bố: "Mày trẻ con người ta không lấy tiền đâu". Kể đến đây con còn bảo bác ý nói bậy mẹ nhỉ, lại còn mày với tao nữa.
Khi tới bến xe bus con đã phải chờ rất lâu mà vẫn chưa bắt được xe nào về sân Mỹ Đình, có nghĩa là bác ý đã đưa con đến nhầm bến. Thế là con lại mò mẫm đi tìm bến đúng cho tới tận 1h chiều. Lúc đó con đã thấm mệt và vừa đói vừa khát nên con quyết định chuyển hướng không về trường nữa mà sẽ về thẳng nhà. Sau 1 hồi ngâm cứu các lộ trình xe bus thì con nhận thấy chỉ có xe về IPH Xuân Thủy là dễ dàng cho con tìm đường về nhà nhất.
Và rồi con cũng bắt được xe bus đó và cũng biết trình bày nên con đã không mất tiền vé. Xe bus trả con tại IPH Xuân Thủy. Con tính đây là điểm dễ tìm đường về nhà nhất vì con chỉ cần đi bộ ra ngã tư là tới đầu đường Phạm Văn Đồng. Tuy nhiên con đường này không hề ngắn, nhà con lại ở tận cuối đường, mà đường này lại đang giai đoạn thi công nên rất bụi bặm, bẩn thỉu lại nhiều khói xe do tắc nghẽn giao thông.
Thật là thương thằng bé suốt cả nửa ngày đói khát, nắng nóng, mệt nhoài.
Nhưng cũng may mà có lần mẹ kể con nghe về việc luôn để sẵn kẹo bên mình khi chẳng may bị lạc, bị bỏ đói thì đó là cứu cánh để đỡ bị hạ đường huyết và tiếp thêm được sinh lực cho mình. Và nhờ mấy viên kẹo có sẵn trong cặp mà con đã dùng để chống đói trong suốt mấy tiếng phiêu lưu vừa qua.
Cậu bé Hoàng Sơn rất thích đá bóng và tham gia nhiều hoạt động thể dục thể thao. |
Thằng bé cũng thật dẻo dai và khỏe mạnh khi vẫn đủ sức quốc bộ đoạn đường về tới nhà mất tầm 4 km, đi qua con đường đau khổ đầy khói bụi, xe cộ đông đúc ứ tắc, cộng thêm vừa đói vừa khát, vừa đeo cái balo nặng trĩu sau lưng, đầu trần giữa trưa hè oi bức như thế.
Tuy nhiên có những lúc con gần như kiệt sức vì cảm giác khó chịu nhất là khát và nóng vì với cậu bé này ăn không quan trọng, nó rất lười ăn chỉ chăm uống nhất là sữa và có lần nó còn nhịn đói từ sáng đến tận 10h30 tối mới uống cốc sữa đi ngủ.
Khả năng chịu lạnh của bạn ý thì lên tới mức thượng thừa vì cả nhiều mùa đông qua bạn ý không dùng đến cái quần dài, 9 độ vẫn mặc như mùa hè và nói mãi mới thêm 1 áo gió mỏng như thể dùng cho mùa thu mà thôi, kể cả lúc ngồi sau xe máy. Không bao giờ sờ đến áo len, áo phao hay khăn quàng, ngủ không đắp chăn bông... Vậy nên bạn ý chỉ sợ nóng thôi chứ dây thần kinh lạnh của bạn ý bị tê liệt.
Trên đoạn đường đi bộ có những lúc nắng và nóng quá bạn ý rất nhanh trí ghé vào 1 cái chung cư hay 1 vài cái shop nào đó có máy lạnh để xoa dịu cơn nóng.
Lúc về đến khu đô thị nhà mình rồi thì con không thể chịu được nữa do chân tay bủn rủn vì quá đói khát và mệt, con đành lân la xin mấy cô chú sale ngồi vệ đường để mời khách bán nhà chung cư, con đã làm 1 hơi hết nguyên 1 chai nước đóng chai. Nhìn tội quá, nên có 1 cô đã cho con 10 nghìn để con mua bánh mì ăn sau khi biết chuyện con lạc đường. Chạy ra góc đường mua cái bánh, ngấu nghiến hết sạch và con đã đủ sức tiếp tục đi bộ thêm hơn 1km về tận nhà với toàn thân đầm đìa mồ hôi và đôi mắt đượm nét lo sợ.
Khổ thân cậu bé đáng lẽ rất đơn giản là con chỉ cần mượn nhờ điện thoại để gọi về cho bố mẹ thì con lại không làm, con cứ tự tin tự thân vận động như vậy đó, cũng tại con nghĩ lỗi ngủ quên trên xe là hoàn toàn tại con. Trong khi con đâu biết trong đó lỗi còn từ sự chủ quan của cô giáo chủ nhiệm. Bác tài hôm nay cũng sơ xuất vì mọi hôm con ngồi ngủ trên xe thì bác nhìn thấy nhưng hôm nay xe rộng do nhiều con nghỉ học nên con nằm ra băng ghế khuất tầm mắt bác. Xe bus này lại là xe của cấp 2 con đi cùng các anh con nên không có cô phụ trách.
Con có 2 anh đi cùng xe nhưng cả mấy đứa toàn cái tội ngủ cả trên xe nên tới nơi là thằng nào biết mỗi thân thằng ý mắt nhắm mắt mở phi xuống xe chưa quên cái cặp là còn may, chứ có đứa nào để ý đứa nào đâu.
Cái bánh mì vừa xong dường như chả thấm tháp gì nên về tới là bạn ý lập tức làm thêm 1 bát mì ú ụ nữa, và nó còn len lén hỏi mẹ đừng phạt con mẹ nhé. Các anh nó biết chuyện thì mắng nó sao thằng này thật là dại dột, sợ mẹ mắng, không điện thoại cho bố mẹ đã đành, việc quá đơn giản là khi ra đến đường lớn chỉ việc vẫy ngay 1 cái taxi về đến nhà vào xin bà tiền trả và nghiễm nhiên được nghỉ 1 buổi học ở nhà mát mẻ khỏe re không, việc gì phải bày đặt đi xe bus cho khổ sở đến vậy. Dại quá dại.
Trêu nó vậy thôi chứ cả nhà ai cũng thương giai út quá, còn mẹ thì mừng vì mẹ luôn nhìn vào mặt tích cực của vấn đề, mẹ thấy tự hào vì như vậy là con rất tự tin vào bản thân là có thể có đủ kĩ năng để tự thoát hiểm, tự tìm giải pháp, tìm đường, đủ sức lực, tinh thần và tư duy để chống đỡ với vô vàn khó khăn và nguy hiểm trong ngày hôm nay.
Con đã kiếm được quá nhiều bài học và kinh nghiệm chỉ trong 9h không bao giờ quên đó. Và cũng may là con đã gặp toàn người tốt, chứ không bị gặp kẻ xấu. Tuy nhiên mẹ cũng phải tranh thủ dạy thêm con về kỹ năng xử lý khi nhỡ gặp người xấu lúc 2 mẹ con cùng chuyện trò rút kinh nghiệm.
Vậy là sau những lần mẹ rèn luyện thể lực và tinh thần các con bằng cách bắt phải quốc bộ hay chạy bộ cả nhiều cây số, đặc biệt là mới 8 tuổi con đã sở hữu tấm bằng công nhận tự mình chinh phục ngọn núi ở độ cao 3500m, rèn cho biết chịu đói chịu khát, chịu điều kiện khắc nghiệt, chịu thử thách các kiểu thì con đã có được sự tự tin để phiêu lưu như ngày hôm nay. Mẹ cũng hay chuyện trò dạy con tư duy, suy đoán, xử lý và rất nhiều các kĩ năng mềm khác. Nhiều khi 3 anh em chúng còn oán trách là chưa thấy mẹ nào mà ác và lắm điều như mẹ chúng mình.
Nhưng mẹ vẫn luôn muốn rèn luyện theo cách mà các con cho là ác và lắm mồm để khi trưởng thành các con luôn vững vàng khi gặp bất cứ khó khăn thử thách nào, không lùi bước và không sợ chi hết. Với mẹ tinh thần, thể chất, sự thông minh và các kĩ năng mềm là những thứ rất cần thiết cho cuộc sống của các con".
Khi PV hỏi về việc xử lý của gia đình sau vụ việc thì chị Ngọc Ngà nhớ lại: "Vì cô giáo không thông báo về sự vắng mặt của con ở trường nên cả nhà vẫn nghĩ con đi học bình thường. Khi con trở về nhà kể chuyện lại mới biết, ai cũng vô cùng bất bình nhưng mình thì không muốn ầm ĩ vì rất may con đã không sao, nhà trường cũng có những động thái tích cực".
Chị Ngà cũng cho cho biết lý do chị đăng lại câu chuyện này vì: "Cả đêm qua nghe được vụ bé 6 tuổi là học sinh trường tiểu học Gateway tử vong mà mình quá bàng hoàng, tâm trạng ngổn ngang, thấy thương bé thương con vô cùng. Hy vọng cha mẹ đọc được câu chuyện của mình sẽ có được bài học cho bản thân, bài học cho các bé".
Minh Khôi (T/h)