Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Ca sĩ Vũ Hà: Mẹ hay chửi nhìn tôi rất ngứa mắt!

(DS&PL) -

Vũ Hà kể hồi nhỏ anh hay mua hoa về cắm. Nhà gỗ lại lợp bằng lá nhưng đồ đạc lúc nào cũng phải sạch bóng, thậm chí soi gương được.

Vũ Hà kể hồi nhỏ anh hay mua hoa về cắm. Nhà gỗ lại lợp bằng lá nhưng đồ đạc lúc nào cũng phải sạch bóng, thậm chí soi gương được. Thấy cậu con trai "kỳ dị" mẹ anh đâm ra khó chịu...

Vũ Hà bảo cuộc đời anh rất thú vị. Ông trời cho anh nhiều tài lẻ. Chính những tài lẻ đó đã tạo nên tính cách, cuộc đời Vũ Hà ngày hôm nay...

Sinh tôi ra, gia đình lụn bại...

Bố mẹ tôi là người Bắc di cư vào Nam năm 1954. Nhà tôi có sáu anh chị em, tôi là út nam. Trên có một người chị gái và bốn anh trai. Người ta nói nhà có năm anh em trai là ngũ quỷ, không bao giờ giàu.

Hình như số mệnh nhà tôi ứng với câu nói đó nên từ khi bố mẹ sinh tôi, rất nhiều biến cố đã xảy ra khiến gia đình cứ lụn bại dần.

Bố mất năm tôi lên hai tuổi, đó là năm 1971. Tôi thậm chí không nhớ mặt bố, không có bất cứ kỷ niệm nào về ông. Bố mất, một mình mẹ nuôi sáu đứa con, đó là gánh nặng khủng khiếp với một người phụ nữ tuổi đời mới tầm bốn mươi trong lúc thời cuộc rối ren.

Có lẽ vì sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nên tôi tự lập từ nhỏ. Nếu ai ở chung xóm với tôi ngày đó chắc sẽ biết, tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì.

Cứ 4, 5 giờ sáng, chuông nhà thờ vừa đổ là tôi cũng dậy đi dệt chiếu thuê. Gần 7 giờ dệt được hai chiếc rồi về đi học. Sau này, tôi còn làm bô đê bằng máy cho xưởng sản xuất áo von xuất khẩu, đan giỏ... Đồ tôi làm rất khéo, luôn nằm trong top của top nên được chủ rất thích.

Còn mẹ tôi từ chủ xưởng dệt chiếu cuối cùng sạt nghiệp phải đi bỏ mối ở chợ Bến Thành, Bình Tây...

Mỗi lần như thế, mẹ phải thuê xích lô chở tới chợ hết 10.000 đồng. Tôi xin mẹ cho mình chở để lấy số tiền đó. Thế là buổi sáng đi học, ăn trưa xong tôi chạy đi mượn hàng xóm xe đạp để chở một đống chiếu cao hơn đầu đi khắp các chợ lớn trong Sài Gòn giao cho người ta.

Ca sĩ Vũ Hà từ nhỏ đã tự mua vải, tự thiết kế quần áo vì không muốn... đụng hàng với ai.

Ở chợ Bến Thành có bảo vệ. Bình thường họ không cho ai mang xe vào trong nhưng thấy tôi tội nghiệp nên họ cho dắt xe đạp có đống chiếu cao ngất đi vào. Tới nơi, tôi tháo chiếu xuống rồi dắt xe ra sau chợ gửi chỗ mấy chị bán hoa tươi mà không mất tiền.

Giao chiếu xong, bao giờ quay ra lấy xe tôi cũng mua 1.000 tới 2.000 đồng hoa nhưng bằng người khác mua 5.000, 6.000.

Tính tôi kỳ khôi lắm, không giống ai trong nhà. Mấy chị em tôi đứng gần nhau, cảm giác như tôi là người ngoài, không họ hàng ruột thịt gì vậy. Ai cũng có nét của người lao động vất vả chỉ riêng tôi trắng trẻo, quần áo sạch sẽ.

Từ nhỏ tôi đi làm thuê làm mướn để có tiền mua quần áo, sách vở, giày dép. Thậm chí quần áo phải do tôi tự thiết kế và nói người ta may vì không muốn "đụng hàng". Tôi sẵn sàng nhịn ăn sáng để mấy ngàn đồng đó mua hoa về cắm.

Sau này, mẹ tôi bán căn nhà phía trước tính đưa mấy người lớn đi vượt biên, chỉ để lại mảnh vườn đằng sau, cất một cái lều gỗ vách lá để ở. Đồ đạc trong nhà gần như không có gì nhưng lúc nào tôi cũng lau cho sáng bóng và trên bàn luôn để một bình hoa.

Tôi nghĩ, dù không sang trọng nhưng cái gì cũng phải sạch sẽ và có thẩm mỹ. Mẹ nhiều lúc chửi "tao không biết sau này mày làm cái gì nhưng nhìn tao rất ngứa mắt".

Từ ngôi sao trường học đến anh thợ cắt tóc mê ca hát

Từ nhỏ tôi học nội trú trong trường dòng của các sơ gần nhà tới hết cấp hai mới ra ngoài. Vì lanh lẹ hơn người nên 5 tuổi tôi học lớp 1. Đến lớp 12 tôi ở lại 3 năm để trốn đi nghĩa vụ quân sự. Vì thế mà năm cuối tôi học chung 12 với Thủy Tiên vợ Sỹ Đang bây giờ.

Có lẽ cũng chính vì thế mà những trang phục Vũ Hà mặc đi biểu diễn sau này luôn đặc biệt và cũng đầy tính thẩm mỹ.

Hồi đó rất thịnh hành các nhóm nhạc như Sinco nữ, nhóm Ca khúc chính trị. Tôi và Thủy Tiên là hai giọng ca chính trong nhóm Sóc Nâu. Chúng tôi từng đạt giải nhất trong cuộc thi hát giữa các trường phổ thông với nhau.

Tôi còn nhớ, cô giáo dạy Sử và dạy Địa lý rất mê văn nghê. Tuần nào có tiết học của cô là lớp luôn chuẩn bị sẵn một cây đàn guitar. Cô nói "Các em ngồi yên lặng để cô dạy thật nhanh trong 35 phút, 10 phút còn nghe Vũ Hà hát".

Cả trường đang yên lặng học chỉ có mỗi lớp tôi một giọng hát và một tiếng đàn vang lên rất thú vị. Lâu dần, các lớp khác mời qua giao lưu.

Lúc ấy, dù mình chưa là gì nhưng vừa bước chân vào trường, các bạn xì xầm, chỉ trỏ giống như mình là ngôi sao vậy. Vì hát hay nên tôi và Thủy Tiên được bạn bè cưng lắm, cảm giác rất thích.

Hồi đó, kế sân khấu Lê Hoàng bây giờ có câu lạc bộ dancing, anh trai Thủy Tiên thầu sân khấu ở câu lạc bộ này nên cứ tối thứ 5, chúng tôi chở nhau lên đó hát cho người ta nhảy đầm.

Vì đi xe đạp nên cởi giày để giỏ, bỏ áo ra ngoài, đạp xe từ 6 giờ tới hơn 7 giờ mới lên tới nơi. Điều kiện lúc đó rất khó khăn, ngay như chuyện tập tành ca khúc đã là vấn đề nan giải.

Không có băng đĩa để nghe, cũng không có điện thoại và mạng internet để tìm nhạc như bây giờ. Nhà tôi nghèo cũng không có máy cát sét, phải chạy qua bạn mượn về nghe và tập rồi ngồi ghi lại từng chữ ra cuốn sổ. Tuổi trẻ nên nghe một hai lần đã thuộc. Hồi đó còn hát với ban nhạc sống.

Điều đó góp phần hình thành nên một Vũ Hà ngày hôm nay.

Hát câu lạc bộ dancing, tôi và Thủy Tiên còn đi hát đám cưới, mỗi show chỉ được vài chục ngàn không đủ để mua quần áo lấp lánh hay bất cứ thứ gì. Đi hát, tôi phải gửi xe cách thật xa sân khấu rồi đi bộ lại, sợ người ta thấy mình đi xe đạp, xấu hổ.

Thế nên khi tốt nghiệp ra trường, tôi quyết định kiếm tiền để nuôi đam mê ca hát của mình. Tôi đi học cắt tóc, được hai tuần thì về mở tiệm. Do có năng khiếu làm những công việc đòi hỏi sự khéo tay và thẩm mỹ từ nhỏ nên tôi cắt tóc khá đẹp. Làm được bao nhiêu tôi để dành mua xe honda, quần áo đẹp đi hát.

Bị chủ đoàn Lô tô chơi xỏ

Nhiều người hỏi tôi, thuở mới vào nghề có bị ai ức hiếp, bắt nạt không? Chuyện này với nghề là bình thường nhưng có lẽ do tôi quá lanh và dễ thương nên không ai hiếp đáp.

Từ khi bước vào nghề cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ luồn cúi nhờ vả ai. Hơn 10 năm qua, bạn tôi là Đàm Vĩnh Hưng rất nổi tiếng. Nếu tôi mở miệng nói một tiếng nhờ giúp đỡ thì ngày hôm nay tôi đã khác, không lừng chừng rồi trôi tuột đi như vậy.

Tôi cũng chẳng ức hiếp ai. Khi nhận hát bài nào tôi luôn cố gắng hát tốt nhất ca khúc của mình, không muốn phiền ai.

Còn chuyện đơm đặt sau lưng tất nhiên phải có. Đó là chuyện bình thường trong nghề này nhưng nó không đáng kể, không đủ để tạo dấn ấn cho tôi. Nhiều người cũng muốn hại tôi chết nhưng không làm được.

Tôi từng giúp một đoàn hát. Đoàn này mời ca sĩ nào cũng không được. Lúc đó tôi đang nổi tiếng nhưng tôi nhận lời hát cho họ 6 tháng ở miền Tây.

Đêm nào hát cũng đông nghẹt khán giả nhưng tôi không đòi lên lương. Chẳng hạn tôi hát lấy 5.000 đồng một đêm thì suốt 6 tháng đều như vậy. 

Còn người khác, hát thấy đông khán giả là đòi 10.000, 15.000 đồng. Sau 6 tháng, ông bầu đoàn hát trả hết nợ, mua được nhà và xe hơi. Cũng chính vì thế, bầu show rất thương tôi.

Vũ Hà với đàn em thân thiết - Đàm Vĩnh Hưng.

Tới thời điểm này, tôi đi hát vì yêu nghề và muốn giúp mọi người nhiều hơn là kiếm tiền. Tôi nhận lời hát cho những nơi mình thích, không phân biệt lớn nhỏ. Không kén chọn sân khấu, chỗ nào có khán giả là hát.

Tất nhiên, thi thoảng tôi cũng gặp "quỷ". Có bầu show của đoàn Lô tô ở Vũng Tàu từng mời tôi xuống hát. Tôi xuống tơi nơi, gọi điện họ không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Họ "ủ mưu" để tôi vào hát rồi đưa bao nhiêu cũng phải cầm. Họ không nghĩ rằng, tôi xuống tới đó rồi mà có thể quay xe về Sài Gòn.

Vậy mà sau đó, chủ đoàn Lô tô vẫn mặt dày gọi điện mời tôi tiếp như chưa từng có gì xảy ra. Tôi không muốn đào sâu thêm mâu thuẫn với ai nhưng với cách cư xử thiếu trân trọng người khác thì tôi sẽ không bao giờ hát.

Bài học tôi rút ra là, có những đối tượng mình phải nhận tiền trước mới hát. Vì hát xong, họ chặt xén tiền cát sê và cư xử rất kỳ cục.

Bị mang tiếng "đào mỏ" vì yêu... người hơn mình 8 tuổi!

Thời gian tôi vừa làm tóc vừa đi hát thì quen bà xã bây giờ. Quen nhau vài năm, chúng tôi dọn về ở chung. Đó cũng là khoảng thời gian tôi ngưng hát và đối đầu với muôn vàn dị nghị, phản đối từ gia đình, từ những người xung quanh.

Mọi người nói tôi "đào mỏ" chỉ vì bà xã hơn tôi 8 tuổi và nhà cô ấy khá giả. Nhưng mọi người không biết rằng lúc hai đứa về ở với nhau là đi ở nhà thuê, tự sinh sống, tự lo tất cả mọi thứ. 

Mùa hè, nhà nóng quá, hai đứa chui xuống gầm giường nằm cho mát rồi nhìn nhau cười ha hả. Đó là kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên.

Vì lấy người phụ nữ hơn mình 8 tuổi mà Vũ Hà bị mang tiếng là... đào mỏ.

Tôi nghỉ hát 2 năm, phần vì kiếm tiền, phần vì nghĩ mình lùn, hát mãi không nổi tiếng nên chán. Thời đó ca sĩ lùn như tôi không bao giờ có cửa trở thành sao, phải cao ráo như chị Bảo Yến, Nhã Phương hay anh Thái Châu...

Nghe bà xã nói "ông lùn thế sao mà nổi tiếng được", tôi giận nghỉ hát luôn. Nhưng mấy năm nghỉ hát, tôi buồn. Tôi vẫn làm nghề cắt tóc nhưng không thấy vui, lúc nào cũng cảm giác mình thiếu vắng điều gì đó. Đi coi ca nhạc, thấy ai hát dở là tôi ngồi dưới chửi.

Khi Làn Sóng Xanh ùa vào, xuất hiện ca sĩ lùn lùn như Bằng Kiều, Mỹ Linh, Quang Linh, Thanh Lam, Hồng Nhung... tôi tròn mắt ngạc nhiên nghĩ "thời của ca sĩ lùn lên ngôi". Vậy là tôi về đòi bà xã cho đi hát trở lại.

Sau đó tôi làm băng đĩa như "Trái tim băng giá", "Sóng xô tình vỡ", "Người về giấc chiêm bao", "Mam bô nồng say"... Tôi ra đĩa nào trúng đĩa đó. Cứ 10 bài thì có tới 5,6 bài hít. Từ quán cà phê tới xe kẹo kéo, người ta mở nghe rầm rầm.

Khi tôi đi hát, nổi tiếng, vợ chồng mới có được như ngày hôm nay. Đó cũng là lý do suốt mấy chục năm trong nghề, chưa bao giờ tôi tuyên bố với khán giả là mình đã có gia đình.

Cách đây vài năm, tôi tính từ bỏ showbiz, không muốn đi hát nữa nên nghĩ trước khi rút lui thì cho bà xã danh phận trước công chúng. Vậy là tôi tuyên bố mình có gia đình.

Lẽ ra, câu chuyện sẽ dừng lại ở đó vì tôi không muốn bà xã bị tổn thương. Hơn 20 năm trước tôi từng bị chửi là đào mỏ nên không muốn chuyện này bị đào xới lại nhưng thời điểm đó báo chí không tin. Họ cho rằng tôi muốn tạo scandal để ra mắt album mới.

Báo điện tử tới tận nhà tìm kiếm đòi quay phim chụp ảnh để xác nhận là tin vịt hay tin thật. Tôi hỏi ý bà xã, bà xã nói "Chơi luôn. 

Tau làm vợ mi mà suốt đời cứ ăn rồi trốn thì ra làm răng. Mi có vợ mà lúc nào cũng như con nít..." Một tuần đó, báo chí rầm rộ đưa tin về vợ chồng tôi giống như một scandal lớn của giới showbiz.

Nhưng gần 30 năm trôi qua, anh đã chứng minh cho mọi người thấy rằng họ đã sai bằng chính cuộc hôn nhân hạnh phúc của hai vợ chồng.

Showbiz nhiều người cố tạo scandal để được nổi tiếng còn scandal của tôi đến tự nhiên như là sự sắp xếp của định mệnh. Người hiểu thì thương, người ghét thì nói lời cay nghiệt, tôi cũng không để bụng.

Có phóng viên từng hỏi tôi, kém vợ 8 tuổi thì cuộc sống vợ chồng có gặp trúc trắc gì không? Tôi là người lạc quan, luôn nhìn mọi việc bằng con mắt hài hước. 

Bã xã tôi cũng là người vô tư thế nên chúng tôi mới hòa hợp được mấy chục năm nay. Không phải ngẫu nhiên mà cha ông ta có câu "nồi nào úp vung đó".

Tôi là người đơn giản theo kiểu bữa cơm chỉ cần một đĩa rau, một tô canh và một đĩa thức ăn mặn là xong. Từ lúc nghèo đến khi giàu, mâm cơm lúc nào cũng thế. Bà xã thương tôi cũng vì lẽ đó.

Về chuyện con cái, chúng tôi gặp nhiều trắc trở. Lúc chúng tôi về ở với nhau, bà xã đã 34 tuổi. Liên tiếp sẩy thai mấy lần, lần cuối cùng lại có thai ngoài tử cung.

Hồi đó y học chưa tân tiến như bây giờ nên họ cắt một buồng trứng. Vợ chồng tôi khóc hết nước mắt. Khi bà xã hơn 40 tuổi, hai vợ chồng quyết định thụ tinh nhân tạo.

Gần một tháng đó, ngày nào bác sĩ cũng gọi lên tư vấn "Bây giờ anh chị lớn tuổi rồi. Nếu sinh con 20% là bình thường, 80% là có nguy cơ bị bệnh đao. Dám đẻ không?"

Hai vợ chồng hoang mang, nghĩ tới nghĩ lui. Mong con thì ai cũng mong nhưng đẻ ra mà nó không bình thường thì tội cả cha mẹ lẫn con cái. Cuối cùng chúng tôi quyết định bỏ ngang.

Tôi nói với bà xã: "Nếu ông trời đã không muốn hai đứa có con thì chúng mình ở với nhau thế này cũng vui". Thật ra, vợ chồng tôi nuôi đứa cháu ruột từ lúc 1 tuổi nên cũng không quá mặn mà chuyện con cái. Ráng được thì tốt mà không được thì thôi.

Còn chuyện vợ chồng, ai nhỏ hơn ai không biết nhưng quan trọng là phải tôn trọng nhau. Nếu vợ chồng không tôn trọng nhau, khi cãi lộn dễ văng ra những lời làm tổn thương đối phương. 

Nhiều lần tổn thương sẽ làm tình cảm rạn nứt. Vợ chồng tôi giận dỗi, chửi nhau mà như hát, chỉ 3 phút sau là hòa. Có lẽ vì thế mà đến giờ chúng tôi vẫn rất hạnh phúc!


Tin nổi bật