Trong căn nhà tập thể của người thân trên phố Thái Thịnh (quận Đống Đa, Hà Nội), ông Ngô Phó Điền (66 tuổi) ngồi một góc phòng, liên tục ôm mặt khóc nức nở. Ngay bên cạnh, vợ ông bà Đặng Thị Yên (64 tuổi) nằm gục trên chiếc nệm nhỏ, không thiết tha ăn uống.
Chiều 14/9, gia đình ông Điền vừa tổ chức tang lễ cho con gái N.H.T., con rể N.X.T. (cùng 40 tuổi) và hai cháu ngoại - 4 trong số 56 nạn nhân trong vụ cháy chung cư mini ngõ 29/70 phố Khương Hạ (phường Khương Đình, quận Thanh Xuân).
Ông Điền bật khóc nhớ lại vụ hỏa hoạn. Ảnh: Dân trí.
Được biết, vợ chồng ông mua căn hộ ở tầng 5 chung cư mini được gần 8 năm. Là một trong những người đầu tiên ở đây, lại có trách nhiệm, nhiệt tình nên vợ chồng ông và một cặp vợ chồng cao tuổi khác được mọi người yêu quý, tín nhiệm làm bảo vệ trông nom tài sản chung của căn chung cư mini này giúp các hộ dân.
Ông Điền nhớ lại, lúc 23h ngày 12/9, như mọi ngày ông nằm nghỉ tại khu vực tầng 1 của chung cư mini để làm nhiệm vụ trông coi xe và bảo vệ an ninh. Bất ngờ ông nghe thấy một tiếng nổ kèm khói đen bốc ra từ khu vực bảng điện gần những chiếc xe máy đang phát cháy nhỏ.
Ông Điền sau đó đã gọi vợ rồi liền mang bình cứu hỏa ra để chữa cháy. Tuy nhiên, khi ông dùng bình xịt cứu hỏa phun vào đám cháy thì đám cháy bùng phát dữ dội hơn. Sau đó ngọn lửa bùng phát lớn rồi cháy lan ra khắp những chiếc xe máy khác tại khu vực tầng 1.
Bà Đặng Thị Yên (vợ ông Điền) đau lòng nhớ về gia đình con gái. Ảnh: Dân Việt.
Lúc sau, nhiều người nghe tiếng báo cháy cũng vội cùng nhau dập lửa nhưng không kịp. Nhiều người ở gần khu vực tầng 1 cố gắng chạy thoát thân ra ngoài. Còn những người tầng trên thì cố gắng chạy thoát lên khu vực tầng thượng. "Thế nhưng cửa khu vực tầng 9 lối lên tầng tum đã bị khoá nên mọi người chạy lên đều mắc kẹt, trong số đó có cả vợ chồng con gái và hai cháu ngoại của tôi. Tôi day dứt khi không cứu được con cháu và nhiều người", Dân Việt dẫn lại lời ông Điền.
Nhận tin dữ từ người thân toà chung cư mini bị cháy, chị Ngô Lệ Huyền (43 tuổi, con gái ông Điền) vội đi từ quận Tây Hồ về. Tới nơi, chị không thấy bất cứ tin tức gì của gia đình em gái. Chị cầm điện thoại liên tục gọi. Những cuộc gọi đều có chuông mà không có hồi đáp.
5h, vụ cháy được dập tắt hoàn toàn. Nhìn khung cảnh hoang tàn, chị Huyền biết có điều chẳng lành xảy đến với gia đình em gái.
Sáng 13/9, người chị ra UBND phường Khương Đình, nhen nhóm hy vọng người thân bị thương nặng, chưa kịp gọi điện báo tin. Gia đình chia người đến 8 bệnh viện khắp Hà Nội tìm kiếm vợ chồng chị T. và hai cháu, song vẫn bặt vô âm tín.
Chiều cùng ngày, nhận điện thoại báo "các thi thể được tập hợp tại Nhà tang lễ Bệnh viện 103", chị Huyền rơi vào tuyệt vọng. Tại đây, di ảnh của anh T. được nhân viên Nhà tang lễ thông báo tìm người thân, sau đó lần lượt 4 thi thể được nhận dạng, đưa về gia đình lo tang lễ.
Chị Huyền xúc động nhìn ảnh cháu gái. Ảnh: Dân Việt.
Dân Trí dẫn lời chị Huyền: "Thật là đau xót", chị Huyền bật khóc.
Chị T. làm đầu bếp ở Phú Thọ, chồng là nhân viên công ty, nên hai con N.H.A. (15 tuổi, THPT Hoàng Mai) và N.A.Đ. (11 tuổi, THCS Khương Đình) sống cùng ông bà ngoại nhiều năm nay. Hàng ngày, bà Yên đều đưa đón các cháu đi học.
Cách đây không lâu, vợ chồng chị T. chuyển về Hà Nội sống cùng bố mẹ trong chung cư mini. Họ tính thuê căn hộ tại ngõ đối diện để gần bố mẹ và 2 con, dự định chuyển vào ngày 1/9.
"Tuy nhiên, chủ nhà báo chưa có nhà cho thuê, hai em vẫn sống với bố mẹ trong chung cư mini, không ngờ lại gặp tai họa", chị Huyền nói.
Tháng trước sinh nhật H.A., chị nhớ mãi khoảnh khắc cháu gái chuẩn bị quần áo mới để chụp ảnh cùng gia đình. Nữ sinh vừa vào lớp 10, tương lai rộng mở, nhưng mọi ước mơ đã khép lại sau cánh cửa chung cư.
"Chúng tôi đã mong chờ một kỳ tích…", chị Huyền nói.
Sau vụ việc, vợ chồng ông Điền chuyển đến sống nhờ nhà anh trai trên phố Thái Thịnh. Họ nói mất trắng tài sản, trở thành người vô gia cư, quần áo không có để thay, nhưng đau đớn nhất là mất người thân.
Nhìn bố mẹ suốt 4 ngày chỉ biết khóc và ân hận, con gái cả sợ ông bà không thể trụ vững để sống tiếp. Tinh thần hoảng loạn, ông Điền và bà Yên nhiều lần nói muốn đi theo con cháu. Họ trách chính mình là bảo vệ nhưng không cứu được 4 người thân.
"Nỗi đau với chúng tôi quá lớn, không biết khi nào mới nguôi ngoai", ông Điền nói, lặng lẽ lau nước mắt.
Thùy Dung (T/h)