Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Anh hủy hôn vì tôi không còn trong trắng

(DS&PL) -

Anh ném vào mặt em những câu khinh bỉ dù không biết vì sao em không còn trong trắng!

Chuyện con gá? kh&oc?rc;ng còn tr?nh bị con tra? kh?nh rẻ nhan nhản tr&ec?rc;n các mặt báo nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng nghĩ m&?grave;nh rơ? vào hoàn cảnh này. Đúng, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn tr?nh nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng phả? là đứa chơ? bờ?, y&ec?rc;u đương nhăng nh&?acute;t.


T&oc?rc;? &?acute;t nó?, &?acute;t g?ao du n&ec?rc;n đến tận lúc ra trường, đ? làm t&oc?rc;? mớ? y&ec?rc;u – anh là mố? t&?grave;nh đầu của t&oc?rc;?. Chúng t&oc?rc;? chuẩn bị làm đám cướ? vào tháng 9 này nhưng tất cả đ&at?lde; t?&ec?rc;u tan trong m&ac?rc;y khó? kh? anh b?ết t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn tr?nh. Kh? b?ết t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn tr?nh, anh đ&at?lde; ném vào mặt t&oc?rc;? lờ? th&oc?rc; bỉ và nó? hủy h&oc?rc;n mà chẳng để t&oc?rc;? lờ? g?ả? th&?acute;ch: “Tạ? sao t&oc?rc;? mất tr?nh?”. Chẳng nhẽ, tất cả những con gá? kh&oc?rc;ng còn tr?nh đều là xấu xa, tộ? lỗ? sao? Chả nhẽ, kh&oc?rc;ng còn tr?nh th&?grave; kh&oc?rc;ng được y&ec?rc;u thương, kh&oc?rc;ng được tr&ac?rc;n trọng sao? Vậy những ngườ? con gá? lỡ mất tr?nh như t&oc?rc;? sẽ thế nào, đ? đ&ac?rc;u và về đ&ac?rc;u? Chúng t&oc?rc;? sẽ kh&oc?rc;ng t&?grave;m được ngườ? y&ec?rc;u m&?grave;nh thật lòng nữa sao???


T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng bao g?ờ qu&ec?rc;n ánh mắt anh nh&?grave;n t&oc?rc;? lúc đó, đỏ au, đầy g?ận dữ, có thể ăn tươ? nuốt sống t&oc?rc;?. Anh trừng mắt nh&?grave;n vào th&ac?rc;n thể t&oc?rc;? rồ? la hét: “T&oc?rc;? cứ nghĩ c&oc?rc; là ngườ? đoan trang, sao c&oc?rc; đóng kịch g?ỏ? thế, c&oc?rc; đ&at?lde; ngủ vớ? bao nh?&ec?rc;u thằng rồ?, t&oc?rc;? là thằng thứ mấy của c&oc?rc;”, “kh&oc?rc;ng có đám cướ? nào d?ễn ra g?ữa t&oc?rc;? và c&oc?rc; nữa đ&ac?rc;u”. Anh đóng sầm cửa lạ?, bỏ mặc t&oc?rc;? ở nhà nghỉ.


Đau khổ, &ec?rc; chề t&oc?rc;? chỉ b?ết khóc, khóc và khóc. Chấp nhận vào nhà nghỉ vớ? anh v&?grave; chúng t&oc?rc;? còn 1 tháng nữa sẽ ch&?acute;nh thức là vợ chồng, anh bảo đằng nào cũng là vợ chồng, m&?grave;nh t&ac?rc;n h&oc?rc;n trước. Lúc cả ha? đ? mờ? đám cướ?, trờ? nắng nóng, mệt n&ec?rc;n chúng t&oc?rc;? vào nhà nghỉ gần đó nghỉ ngơ? và chuyện g&?grave; đến cũng đến. Lúc đó, t&oc?rc;? cũng rất lo sợ chuyện kh&oc?rc;ng có “g?ọt màu đào” tr&ec?rc;n ga trả? g?ường trắng k?a. T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng định lừa anh, t&oc?rc;? định kh? chúng t&oc?rc;? “y&ec?rc;u” xong sẽ kể cho anh nghe nhưng kh&oc?rc;ng ngờ anh lạ? g?ận g?ữ và kh&oc?rc;ng nghe t&oc?rc;? g?ả? th&?acute;ch.

t?nhyeu.jpg" alt="" />

T&oc?rc;? mất tr?nh từ hồ? còn nhỏ, tuổ? thơ dữ dộ? đ&at?lde; theo t&oc?rc;? đến tận b&ac?rc;y g?ờ, hồ? cấp 3, l&ec?rc;n đạ? học t&oc?rc;? thu m&?grave;nh lạ? như con ốc, lúc nào t&oc?rc;? cũng cảm g?ác t&oc?rc;? kh?ếm khuyết, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng g?ống những ngườ? bạn gá? khác.


Lúc t&oc?rc;? 8 tuổ?, bạn của anh tra? t&oc?rc;? đến nhà và ngủ lạ?, anh t&oc?rc;? hơn t&oc?rc;? 4 tuổ?. 8 tuổ? t&oc?rc;? b?ết g&?grave; về sự tr?nh t?ết, b?ết g&?grave; về chuyện ngườ? lớn nhưng t&oc?rc;? đ&at?lde; bị bạn của anh x&ac?rc;m hạ?. 8 tuổ? – t&oc?rc;? chưa thể h&?grave;nh dung ra được đ&ac?rc;y sẽ nỗ? đau tận cùng của ngườ? con gá?. 8 tuổ? – t&oc?rc;? đ&ac?rc;u b?ết rằng m&?grave;nh đ&at?lde; mất đ? cá? quý g?á nhất. 8 tuổ? chuyện này xảy ra, bản th&ac?rc;n t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng cảm thấy đau khổ bở? t&oc?rc;? đ&at?lde; b?ết g&?grave; đ&ac?rc;u&hell?p;.T&oc?rc;? vẫn v&oc?rc; tư hồn nh?&ec?rc;n như bao đứa trẻ khác.


Và đến lúc cuố? năm cấp 2, đầu cấp 3, t&oc?rc;? bắt đầu nhận ra rằng: M&?grave;nh kh&oc?rc;ng còn tr?nh! T&oc?rc;? kh&oc?rc;ng còn vu? vẻ, hòa đồng cùng các bạn nữa. Cả tuổ? trẻ của t&oc?rc;?, t&oc?rc;? khép m&?grave;nh lạ?, kh&oc?rc;ng th&ac?rc;n mật vớ? bất cứ ngườ? đàn &oc?rc;ng nào. Có ngườ? nó? rằng: ch&?acute;nh t&oc?rc;? tự co? trọng cá? màng tr?nh đó th&?grave; khác cũng sẽ co? trọng th&oc?rc;?. Nhưng họ kh&oc?rc;ng trong hoàn cảnh của t&oc?rc;?, họ đ&ac?rc;u h?ểu rằng nỗ? đau t?nh thần g?ằng xé t&oc?rc;?, thỉnh thoảng cá? đ&ec?rc;m đó lạ? h?ện về trong t&oc?rc;?&hell?p;.


Tận đến lúc ra trường đ? làm, t&oc?rc;? gặp anh – cùng cơ quan vớ? t&oc?rc;?, anh đ&at?lde; đánh thức trá? t?m t&oc?rc;?. Anh cho t&oc?rc;? cảm g?ác an toàn, những cử chỉ quan t&ac?rc;m của anh đ&at?lde; kh?ến t&oc?rc;? cảm động. Y&ec?rc;u anh hơn 1 năm, chưa lần nào anh đò? hỏ? t&oc?rc;? chuyện đó. G?ờ t&oc?rc;? mớ? h?ểu: anh kh&oc?rc;ng đò? hỏ? v&?grave; anh co? trọng tr?nh t?ết, anh muốn vợ anh là ngườ? trong trắng.

Thờ? g?an y&ec?rc;u, t&oc?rc;? cũng muốn ch?a sẻ vớ? anh, muốn kể cho anh qu&at?lde;ng thờ? g?an t&oc?rc;? phả? khổ sở đấu tranh tư tưởng, để qu&ec?rc;n đ? chuyện đau buồn ấy. Kh&oc?rc;ng h?ểu sao t&oc?rc;? thấy khó quá, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể mở lờ? nó? cùng anh. Và có sự thật rằng, kh? y&ec?rc;u anh, t&oc?rc;? cảm thấy y&ec?rc;u bản th&ac?rc;n, t&oc?rc;n trọng, tr&ac?rc;n trọng m&?grave;nh hơn. Ch&?acute;nh v&?grave; thế, vớ? t&oc?rc;? chuyện quá khứ được xóa nhòa đ? đ&oc?rc;? phần. T&oc?rc;? đ&at?lde; tự t?n l&ec?rc;n nh?ều và t&oc?rc;? nghĩ đó là ta? nạn ngoà? ý muốn.


Sau bao nh?&ec?rc;u năm, trá? t?m t&oc?rc;? được anh tướ? nước cho tươ? mát trở lạ? th&?grave; g?ờ cũng ch&?acute;nh anh làm cho t?m t&oc?rc;? héo mòn. Anh đ&at?lde; làm t&oc?rc;? bị tổn thương, ký ức xưa ùa về trong t&oc?rc;?. Thực sự, t&oc?rc;? rất y&ec?rc;u anh, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng b?ết kh? anh nghe t&oc?rc;? kể về chuyện quá khứ của m&?grave;nh, chuyện t&oc?rc;? mất tr?nh kh&oc?rc;ng như anh nghĩ. T&oc?rc;? muốn kể cho anh nghe qu&at?lde;ng thờ? g?an t&oc?rc;? ch&?grave;m trong đau khổ, dằn vặt ấy. Nhưng t&oc?rc;? lạ? sợ anh sẽ thương hạ? t&oc?rc;?, t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng cần sự thương hạ? của anh? Và anh chả nhẽ cũng như bao ngườ? đàn &oc?rc;ng khác, co? trọng cá? màng mỏng đó hơn nh&ac?rc;n cách con ngườ? sao? T&?grave;nh y&ec?rc;u anh dành cho t&oc?rc;?, kh&oc?rc;ng vượt qua được cá? màng bé tẹo đấy ư? Anh có thực lòng y&ec?rc;u t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng?

Theo Eva

Tin nổi bật