Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

6 năm kết hôn, tôi phải một mình nuôi chồng nuôi con

(DS&PL) -

6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một người để thuê.

6 năm l?ền tô? hy s?nh cá? quyền của ngườ? đàn bà, 6 năm tô? chữa bệnh h?ếm muộn cho chồng, nuô? chồng ăn học, để cuố? cùng tô? bị ví không bằng một ngườ? để thuê.

Tô? mớ? ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là ngườ? chủ động nhưng ch?a tay xong, thay vì cảm g?ác thoát khỏ? cuộc sống bế tắc, tô? lạ? rơ? vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tô? là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồ? gặp anh, mấy tháng sau chúng tô? kết hôn.

Lấy nhau rồ? tô? mớ? b?ết chồng t?nh trùng yếu không thể có con tự nh?ên được. Vậy là tô? tìm mọ? cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm t?nh trùng, thụ t?nh trong ống ngh?ệm... Tô? đã k?ên trì, chữa đủ mọ? cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ v?ệc ngay sau kh? lấy tô? chưa đầy một năm, anh nó? không phù hợp vớ? nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đ? làm nh?ều chỗ nhưng chỉ được và? tháng lạ? nghỉ. Sau đó anh t?ếp tục học văn bằng 3 vớ? lý do không phù hợp vớ? nghề đã học, rồ? lạ? học t?ếng Anh, v? tính.

K?ên trì mã? tô? cũng thành công, năm 2010 tô? có bầu bằng phương pháp thụ t?nh trong ống ngh?ệm. Kh? có bầu, tha? yếu, tô? phả? nằm ?m trên g?ường tạ? bệnh v?ện không được đ? lạ? để dưỡng tha? cho đến tận trước lúc s?nh 4 tuần. K?nh tế lúc này tô? vẫn phả? lo hoàn toàn, chồng thất ngh?ệp, lạ? đ? học, tô? vừa nằm trên g?ường bệnh vừa phả? lo v?ện phí ngày ma? cho mình.

Kh? bé chào đờ?, g?a đình tô? rất vu?, nhưng ngay sau n?ềm vu? ấy là trách nh?ệm, là nỗ? lo về k?nh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có t?ền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tô?. Sau bao nh?êu năm phả? một mình vừa làm vợ, lạ? làm mẹ, tô? dường như bị trầm cảm.

Kh? có con, ngườ? phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu t?ên con mình lên hàng đầu, muốn con phả? được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng g?ó g?a đình bắt đầu từ đây, kh? con tròn 3 tháng tuổ?, tô? nó?: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuô? anh 5 năm, g?ờ có con em không lo nổ? mọ? thứ. Anh cứ ra ngoà? k?ếm v?ệc, đ? từ sáng đến tố? mã? cũng k?ếm được". Anh nó?: "Mấy năm qua cô có nuô? tô? thì cô cũng ở nhà tô?".

Tô? khóc như chưa từng được khóc kh? nghe anh nó? vậy. Tô? nó?: "Anh nó? vậy co? tô? không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lờ?: "Chắc gì phả? của tô?". Tô? b?ết chồng được nuông ch?ều từ nhỏ, chỉ b?ết học không b?ết làm gì hết. G?ờ bắt anh thay đổ? là rất khó, phả? có thờ? g?an. Tô? b?ết vậy, cũng k?ên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng vớ? tô? k?ểu đó.

Bao năm qua dù anh chưa từng phụ g?úp tô? về k?nh tế hay v?ệc nhà cửa bếp núc tô? vẫn làm tròn bổn phận của một ngườ? vợ, chẳng đò? hỏ? ở anh đ?ều gì, và chúng tô? chưa từng cã? nhau.

Ngày ấy, tô? không th?ếu cơ hộ? để làm lạ? từ đầu, anh không s?nh đẻ tự nh?ên được, t?nh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gố? bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tô? nghĩ mình đã chọn thì phả? cùng anh vượt qua khó khăn. Con ngườ? sống vớ? nhau đâu phả? chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗ? gì kh? bị như vậy.

Tô? bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một ngườ? đàn bà, nhưng chưa từng phản bộ? anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tô? đã hy s?nh cá? quyền của một ngườ? phụ nữ, có thể cả cá? quyền làm mẹ nữa (vì chúng tô? đã chữa h?ếm muộn rất nh?ều lần mà không hề có kết quả). Tô? đã hy s?nh bản thân, nuô? chồng ăn học vớ? một n?ềm t?n vào anh, vào hạnh phúc ngày ma?.

Sau 6 năm chung sống, 6 năm l?ền tô? hy s?nh cá? quyền của ngườ? đàn bà, 6 năm tô? chữa bệnh h?ếm muộn cho chồng, nuô? chồng ăn học, để cuố? cùng tô? bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một ngườ? đẻ thuê. Tô? có thể hy s?nh cả cuộc đờ? cho g?a đình mình, nhưng không thể t?ếp tục sống và chịu đựng kh? b?ết sự hy s?nh của mình không hề có ý nghĩa.

Từ đó, tình cảm của tô? đố? vớ? chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tô? sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tô? vẫn cơm nước đầy đủ và tạo đ?ều k?ện để anh làm lạ?, để cho anh tự tìm một công v?ệc mớ?, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổ?, sau đó chúng tô? ly hôn (sau 2 năm rưỡ? ly thân).

Là ngườ? chủ động ly hôn và g?ành quyền nuô? con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lạ? toàn bộ tà? sản (nhà cửa đất đa? đều là tà? sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thờ? kỳ chung sống chỉ mua được m?ếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tô? cũng không tranh chấp), đến g?ờ tô? đã ly hôn được 2 tháng. Tô? vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tô? ở lầu dướ?, chúng tô? không cã? nhau nhưng cũng không nó? chuyện, đ? đâu về muộn chúng tô? vẫn nhắn t?n để ngườ? k?a không đợ? cửa.

Lúc cã? nhau tô? rất ghét anh, nhưng g?ờ thực lòng tô? thấy anh phả? tự lo mọ? thứ nên cũng thấy thương lắm. Tô? nhận thấy lý do mà chúng tô? mâu thuẫn cã? nhau là vì k?nh tế, nhưng đ?ều thực sự kh?ến chúng tô? không thể quay về được vớ? nhau chính là vì sự th?ếu hòa hợp trong tình dục. Bở? cho tớ? bây g?ờ thực lòng tô? vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đô? khác bở? anh bất lực, 4 năm qua chúng tô? gần như không quan hệ.

Dù tô? là ngườ? chủ động ly hôn, nhưng ch?a tay xong, thay vì cảm g?ác thoát khỏ? cuộc sống bế tắc như tô? tưởng, tô? lạ? rơ? vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tô? thấy mất đ?ều gì? Phả? chăng là ngô? nhà đang ở? Không, từ từ tô? cũng tự mua được mà. Hay tô? sợ cảm g?ác không có chồng? Vậy những năm qua tô? có g?ống ngườ? có chồng không? Chồng bị bất lực mình ch?a tay có nhẫn tâm quá không? Không, bở? còn nh?ều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bộ? anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nh?ều nguyên nhân cộng lạ?.

Tô? tự đặt câu hỏ? rồ? lạ? tự mình trả lờ?. Ra Tết tô? phả? chuyển chỗ ở l?ền, phả? làm lạ? từ đầu dù b?ết cuộc sống rất khó khăn. Cho tô? một lờ? khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.

Theo Vnexpress

Tin nổi bật