Valentine đến rồi đi, nhưng nỗi ám ảnh mang tên "tình yêu" thì cứ dai dẳng bám lấy những trái tim cô đơn. Tôi là một trong số đó, một kẻ độc thân chính hiệu với thâm niên "ăn Valentine một mình" đã ngót nghét cả chục năm. Thay vì than vãn, tôi chọn một cách "tích cực" hơn: Uớc cho trời mưa to vào ngày 14 tháng 2. Dù đó là cơn mưa vần vũ trên bầu trời hay chỉ là cơn mưa câm nín trong lòng tôi...
Tôi không ghét tình yêu. Thật đấy. Tôi chỉ ghét cái cách mà người ta phô trương nó, đặc biệt là vào ngày Valentine. Khắp các trang mạng xã hội tràn ngập những hình ảnh hoa hồng, quà tặng đắt tiền, những lời chúc ngọt ngào đến "sâu răng"... Tất cả như một lời nhắc nhở đau đáu rằng: "Này, bạn vẫn còn ế đấy à? Nhìn người ta hạnh phúc chưa kìa!".
Bạn có hiểu cảm giác ấy không? Khi bạn lướt qua những bài đăng hạnh phúc của người khác, trong lòng không khỏi dấy lên một chút ghen tị, một chút tủi thân, và cả một chút... cô đơn. Bạn tự hỏi, tại sao mình vẫn một mình? Mình có gì không bằng người ta? Liệu mình có xứng đáng được yêu thương?
Tôi biết, so sánh bản thân với người khác là một sai lầm. Nhưng đôi khi, lý trí lại thua cuộc trước cảm xúc. Valentine có lúc trở thành một "kỳ thi" mà bạn buộc phải tham gia, dù bạn không hề muốn. Bạn phải đối diện với áp lực phải có đôi có cặp, phải thể hiện tình cảm, phải chứng tỏ mình cũng "bình thường" như bao người khác.
Và thế là, tôi ước cho trời mưa. Mưa to, mưa thật to. Mưa để những cặp đôi không thể ra đường, không thể hẹn hò lãng mạn, không thể tay trong tay dạo phố. Mưa để những món quà đắt tiền phải nằm im trong tủ, không có cơ hội được khoe khoang.
Nghe có vẻ ích kỷ, phải không? Nhưng tôi không thể kìm nén được những suy nghĩ tiêu cực ấy. Tôi muốn mọi người cùng "chịu trận" như tôi, cùng trải qua một ngày Valentine bình thường như mọi ngày thôi. Tôi muốn thế giới "bình đẳng" hơn, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Ảnh minh họa
Thực ra, ước muốn trời mưa chỉ là một cách để tôi đối phó với nỗi cô đơn. Nó như một tấm khiên bảo vệ, giúp tôi che chắn khỏi những tổn thương và thất vọng. Tôi biết rằng, mưa không thể làm thay đổi thực tế rằng tôi vẫn một mình. Nhưng nó có thể giúp tôi cảm thấy bớt tủi thân hơn, bớt lạc lõng hơn.
Tôi không hề phủ nhận giá trị của tình yêu. Tôi tin rằng, tình yêu là một điều tuyệt vời, một nguồn sức mạnh vô tận. Nhưng tôi cũng tin rằng, tình yêu không phải là tất cả. Chúng ta không cần phải có đôi có cặp mới có thể hạnh phúc. Chúng ta có thể tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống từ những điều khác: từ gia đình, bạn bè, công việc, sở thích cá nhân...
Valentine không phải là ngày duy nhất để thể hiện tình yêu. Chúng ta có thể yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh mỗi ngày, bằng những hành động nhỏ bé và chân thành. Chúng ta không cần phải phô trương tình cảm để chứng tỏ điều gì cả.
Vậy nên, nếu Valentine này trời không mưa, tôi cũng không quá thất vọng. Tôi sẽ tự tạo cho mình một ngày thật ý nghĩa, bằng cách làm những điều mình thích: đọc một cuốn sách hay, xem một bộ phim thú vị, đi dạo trong công viên, hoặc đơn giản là tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.
Tôi sẽ không để Valentine trở thành một áp lực, một nỗi ám ảnh. Tôi sẽ chấp nhận sự thật rằng mình vẫn một mình, và sống thật trọn vẹn mỗi ngày. Bởi vì, hạnh phúc không phải là đích đến, mà là một hành trình. Và tôi, vẫn đang trên hành trình tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, dù có mưa hay không.
Cuối cùng, tôi muốn gửi một thông điệp đến tất cả những người độc thân ngoài kia: Đừng để Valentine đánh gục bạn. Hãy yêu thương bản thân mình trước, và đừng ngừng tin vào tình yêu.
Rồi một ngày nào đó, bạn sẽ tìm thấy người phù hợp, người sẽ cùng bạn đón những mùa Valentine thật ý nghĩa. Còn bây giờ, hãy cứ tận hưởng cuộc sống độc thân một cách trọn vẹn nhất. Và nếu trời mưa, thì cũng đừng quên mang ô nhé!
* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.