Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Trai bao thời công nghệ: Tai nạn “nghề nghiệp” và những bài học nhớ đời

(DS&PL) -

Làm trai bao, lúc thuận lợi thì “ngồi mát ăn bát vàng” nhưng gặp sự cố chỉ biết “cười ra nước mắt”.

Ai cũng biết cái nghề trái luân thường đạo lý, vi phạm pháp luật này đáng bị lên án, phê phán và xử lý theo quy định pháp luật. Tuy nhiên, vào cuộc tìm hiểu, tôi nhận ra, làm trai bao cũng có góc khuất đớn đau. Những người tôi gặp, không phải ai cũng chỉ kể những điều suôn sẻ trong nghiệp nhơ nhớp này. Không ít người vướng vào những tình huống dở khóc dở cười. Họ nói, làm trai bao, lúc thuận lợi thì “ngồi mát ăn bát vàng” nhưng gặp sự cố chỉ biết “cười ra nước mắt”.

Chồng khách hàng là bà con thân thích

Trong lúc chờ tôi “lấy cảm xúc”, Quân tâm sự về cái “nghề” nhạy cảm của mình. Quân nói: “Làm nghề này cũng có nhiều chuyện dở khóc dở cười chị ạ. Em nghe mấy đứa cùng làm nghề kể cho nhau nghe rất nhiều câu chuyện cười không nổi khóc cũng không xong”. Dừng giây lát, Quân tiếp tục tỉ tê: “Cách đây 2 năm, em có một người khách tên Xuân”.

“Em cũng không biết chị ấy lấy tên giả hay thật. Nhưng chát chít với nhau, chị ấy bảo tên Xuân. Chị Xuân nhà ở tận tỉnh Vũng Tàu nhưng hay lên TP.HCM công tác. Chị ấy nói chị ấy là chủ vựa bán đồ hải sản. Nói chung, em chỉ hỏi nghề nghiệp cho có chuyện thôi, chứ với em, ai làm nghề gì cũng được, miễn là có tiền. Sau khi nói chuyện qua Zalo, cho hình ảnh nhau xong, chị ấy hẹn em lên TP.HCM gặp mặt”, Quân nói thêm.

Sau khi vào khách sạn, Quân đợi tôi lấy cảm xúc bằng những câu chuyện về tai nạn nghề nghiệp.

Hai người hẹn nhau ở một khách sạn tại quận 1 (TP.HCM). Quân cho biết, chị Xuân 47 tuổi nhưng vẫn rất xuân sắc. Lần đầu gặp, sau khi đã “xong xuôi”, người khách mới này cho Quân 5 triệu đồng tiền “phục vụ”. Quân cười trơ trẽn, khoe: “Một đêm mà được chừng đó tiền, em mừng lắm. Chị Xuân còn hứa với em là lần sau hẹn đi chơi, chị sẽ bo thêm. Nghe vậy, em mừng khấp khởi vì gặp được khách sộp”.

Khoảng sau 3 ngày kể từ lần gặp Xuân, bố của Quân từ quê vào TP.HCM chơi. Quân ngại ngần thú thật: “Bố em nói vào chơi nên em dời các mối hẹn để đưa ông đi chơi. Sau đó, hai cha con xuống Vũng Tàu vì có họ hàng ở đó. Em có nghe về người chú họ này lâu rồi, nhưng bọn em còn nhỏ, với lại nhà chưa có điều kiện nên em cũng chưa bao giờ gặp chú ấy”.

Khi hai bố con bắt xe xuống Vũng Tàu, người chú họ Quân đánh xe ô tô ra đón. Quân kể lại: “Điều làm em bất ngờ là khi vào nhà, em hoảng hồn phát hiện chị khách của mình chính là vợ của chú. Không ai khác, vợ của chú chính là chị Xuân. Bất ngờ gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu, hai chị em nhìn nhau thảng thốt. Em không biết phải nói thế nào, em sốc thực sự. Em vẫn cố gắng giữ bình tĩnh chỉ liếc qua chị đôi chút rồi cố ném suy nghĩ, ánh mắt vào những bức tranh trong căn nhà rộng thênh thang.

Đến bữa ăn, em cũng cố ăn cho xong rồi nằng nặc về TP.HCM một mình. Lúc đó, em nói dối mọi người là em có việc đột xuất. Sau đó, chị Xuân gọi điện cho em, nhờ em giấu kín chuyện đã gặp nhau. Sau nay, em cũng không bao giờ gặp lại chị ấy nữa...”.

Những tai nạn khó đỡ

Những trai bao từng trải cho biết, tai nạn của Quân vẫn còn rất may mắn. Bởi, mối quan hệ ấy chưa bị ai phát giác. Theo tìm hiểu của PV, những gã trai làm trai bao có hẳn một trang kín chia sẻ tai nạn nghề nghiệp.

Quân nói: “Bọn em có một trang kín chia sẻ các tai nạn nghề nghiệp. Em còn nghe mấy bạn kia kể nhiều chuyện xui xẻo hơn. Có người đi vào khách sạn với khách thì lại gặp con trai khách đi với người yêu. Và, người con trai ấy chính là bạn của mình. Sau đó, mất luôn tình bạn, không ai dám gặp lại người kia”.

Quân kể chuyện cho tôi nghe một lúc rồi sốt ruột bảo: “Em thấy chị lạ quá đi. Chị tốn tiền gọi em mà chỉ ngồi nói chuyện thôi sao?”. Tôi lấy lý do vu vơ, cố nài nỉ Quân ngồi thêm chút nữa. Để tiếp tục câu chuyện, tôi hỏi Quân đi khách có khi nào bị quỵt tiền hay không.

Quân cười nói tỉnh bơ: “Quỵt tiền thì chưa bao giờ. Bởi, các bà tìm đến những người như em đều thuộc hàng giàu có. Họ cũng rất sợ rắc rối. Các chị ấy không dại gì làm những việc sẽ đem lại rắc rối cho mình”.

Nghĩ tôi chưa thật tin, Quân sốt sắng lý giải: “Các bà, các chị ấy chỉ muốn êm chuyện. Nếu quỵt tiền, bọn em chụp lại hình đưa lên mạng thì hết đường sống. Không ai dám quỵt đâu. Với lại bọn em phải nhìn mặt, trò chuyện qua điện thoại với khách. Được nhìn mặt, nói chuyện thấy an toàn, em mới đi. Em đâu ngu dại mà đi tùm lum.

Làm nghề này cũng có nhiều nguy hiểm. Phải có kinh nghiệm mới được. Có đứa đi khách lạ bị bọn lừa đảo, cướp lột sạch tiền. Giờ tụi em phải nhìn mặt khách, trò chuyện tìm hiểu cho chắc ăn”.

Theo lời kể của gã trai, đề phòng là thế, nhưng đôi khi trai bao cũng vấp phải những tai nạn mà không phải ai cũng dám thú nhận. Quân nói, Quân có một tai nạn nghề nghiệp khiến cậu tiếc hùi hụi.

“Cách đây hơn một năm, em có mối ngon lành lắm. Bà khách này 50 tuổi nhưng rất ham của lạ. Hôm đó, bà thuê em đi Mũi Né (tỉnh Bình Thuận) chơi theo kiểu tình nhân. Sau 2 đêm “phục vụ”, em không còn sức lực nữa. Thế là bà ta chửi rủa em không ngớt. Sáng hôm sau, bà đặt vé cho em về TP.HCM rồi gọi mối khác ra thay em. Từ đó, bà không gọi em nữa. Em tiếc vì bà cho em nhiều tiền lắm...”, Quân thú thật.

Quân cho biết, chuyện trai bao vì tiền, dù đang lúc suy kiệt cũng ráng đi khách và bị chửi rủa, sỉ nhục là điều quá đỗi bình thường. Những người này cho biết, đa số trai bao khi đi khách theo chuyến, đi du lịch thường rơi vào thảm cảnh suy kiệt sức lực. Bởi, theo lời Quân, các bà đã thuê đi du lịch cùng thì thường rất mạnh về “chuyện ấy”. Do đó, để đủ sức theo nghề, trai bao cũng phải dốc sức bồi bổ cơ thể để hành nghề.

Quân nói: “Làm trai bao, kiếm được nhiều tiền nhưng cũng tốn rất nhiều tiền để mua đồ tẩm bổ. Em phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua sâm, thuốc tăng lực, thực phẩm chức năng,... để bồi bổ. Hơn thế, em còn thường xuyên đến bác sỹ để khám sức khỏe định kỳ. Em rất sợ mình bị lây bệnh qua đường tình dục. Hơn nữa, các bệnh khác cũng là nỗi ám ảnh của em. Vì nghề của em mà bị bệnh là coi như xong!”.

Ngồi nói chuyện với tôi hơn 1 giờ đồng hồ, Quân lại giục: “Cứ kể cho chị nghe mãi thì chị cũng khó mà cảm nhận được. Chị cứ tin em đi, em không phải chỉ nói thôi đâu...”.

Biết kế hoãn binh sắp bại lộ, tôi bí mật nhá máy cho em trai. Theo như thỏa thuận từ trước, người này gọi điện thoại thông báo là chồng tôi đang đi tìm tôi. Tôi đóng kịch sợ hãi, từ giã Quân ra về và hứa sẽ liên lạc lại. Để tạo lòng tin, tôi nói với Quân rằng mình đã trả tiền khách sạn, yêu cầu Quân đợi tôi ra về khoảng 10 phút sau hãy về.

Níu kéo khách hàng

Sau buổi gặp trong khách sạn ít ngày, Quân gọi điện thoại cho tôi bảo: “Em đã nghĩ là chúng ta có một buổi tối vui vẻ. Ai ngờ, lần này chị lại gặp vận xui rủi. Lần sau nếu chị thích hẹn với em, em sẽ bày cách cho chị không bị chồng theo dõi. Em vẫn muốn gặp chị nữa, bởi em nghĩ chị là người thú vị”.

Tô Hương Sen

Tin nổi bật