Tuấn Thành cho hay thời gian sống thực vật, cậu vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, muốn gọi mẹ mà không thốt nên lời.
Gần đây trên mạng xã hội chia sẻ rộng rãi câu chuyện của 1 chàng thanh niên 21 tuổi đã hồi sinh sau 3 năm sống thực vật nhờ tình yêu và sự tận tình chăm sóc của mẹ. Em là Nguyễn Tuấn Thành (SN 1997 - Cầu Diễn, Bắc Từ Liêm, Hà Nội).
Bằng tình yêu bao la của người mẹ, Tuấn Thành hồi sinh kỳ diệu sau 3 năm sống đời thực vật. Ảnh: Vietnamnet. |
Năm lớp 8, trước ngày thi chuyên ngữ Anh, Tuấn Thành bỗng lên cơn co giật rồi bất tỉnh. Gia đình vội gọi xe cấp cứu đưa cậu vào bệnh viện 198. Tình hình nguy kịch, hôn mê sâu cậu tiếp tục được chuyển sang bệnh viện Nhi Trung Ương điều trị. Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán Tuấn Thành mắc bệnh viêm não, tiên lượng xấu.
Sau 2 tháng nằm viện, mẹ Thành là cô Nguyễn Thị Thanh Xuân (1961) đưa cậu về nhà chăm sóc. Cuộc sống của 2 mẹ con thời gian này ở viện còn nhiều hơn ở nhà. Bác sĩ nói tình hình của Thành rất xấu nhưng bà kiên quyết bỏ ngoài tai lời khuyên rút ống thở của mọi người, quyết tâm chạy chữa cho con dù là cơ hội nhỏ nhoi.
"Sốc và đau đớn là những gì tôi phải đối mặt. Làm mẹ ai chẳng thương, chẳng xót con. Nhiều lần tôi đứng ở hàng lang tầng 7 của bệnh viện định lao mình xuống đất. Con mình sinh ra lành lặn, khỏe mạnh bỗng thành người thực vật, mọi thứ phía trước đều mịt mờ. Cảm giác rất kinh khủng", bà Xuân nói.
Suốt khoảng thời gian sống thực vật Thành được mẹ chăm sóc tận tình, kết hợp thuốc tây và vật lý trị liệu để tránh việc chân tay em bị teo cơ do nằm lâu. Bà cũng thường xuyên trò chuyện với con, nói với con về những chuyện của quá khứ và hiện tại. Bà chỉ coi như con đang ngủ 1 giấc thật say.
"Mặc dù con không biết gì nhưng ngày nào tôi và cô điều dưỡng đông y cũng nâng người con dậy, tập cơ, vận động, xoa bóp huyệt. Trong lúc lau rửa, tôi chủ động đều tranh thủ trò chuyện với con trai, nhắc lại chuyện quá khứ và những gì đang xảy ra như lúc con còn tỉnh. Với tôi, con chỉ đang ngủ một giấc thật say", bà Xuân chia sẻ.
Thật kỳ diệu, 3 năm sau, một ngày Thành bỗng tỉnh lại. Câu đầu tiên cậu gọi là: "Mẹ ơi". Nghe tiếng gọi, bà Xuân bất ngờ, không dám tin vào sự thật cho đến khi Thành cất tiếng gọi 3 lần liên tiếp "mẹ ơi" bà mới chạy đến ôm con vào lòng.
Khoảnh khắc như vỡ òa, bà lấy điện thoại gọi cho những người cùng đồng hành với hai mẹ con bấy lâu báo tin. Ai nấy đều khóc.
"Trước ngày con tỉnh lại, con không có dấu hiệu gì cho thấy tình trạng phục hồi. Đôi mắt nhắm nghiền, tay chân im lìm. Tôi không nghĩ có ngày này", mẹ Tuấn Thành xúc động chia sẻ.
Tuấn Thành bắt đầu chuỗi ngày tập đi lại, nói chuyện. Lúc đó, đôi mắt Thành mờ đục, không nhìn được. Bà Xuân cho con đi khám, vị bác sĩ tiêm 100 mũi vào hốc mắt, thị lực chàng trai sinh năm 1997 mới dần dần nhìn thấy.
Hơn 5 năm trôi qua, Thành đã là chàng trai 22 tuổi. Tuy sức khỏe đã hồi phục nhưng di chứng căn bệnh viêm não khiến giọng nói và tay chân của Thành vẫn còn khá yếu.
"Con tôi giờ lớn nhưng trí não cháu vẫn chỉ như đứa bé thiếu niên 14 tuổi, còn ngây ngô lắm. Suy nghĩ gì khó một chút là quá sức. Tuần nào con cũng lên cơn động kinh. Tôi phải ghi nhật ký, mỗi lần con lên cơn bao lâu, động kinh mấy lần.
Khắp trong Nam, ngoài Bắc có ai mách bác sĩ giỏi, tôi lại lặn lội đi mua thuốc cho con. Nếu sau đợt dùng thuốc, số lần động kinh giảm là tôi biết con đáp ứng thuốc tốt, ngược lại là thuốc không có tác dụng. Gần đây, hai mẹ con cùng vào Lâm Đồng chữa bệnh. Đó cũng là chuyến đi xa nhất của hai mẹ con từ ngày Thành tỉnh lại", bà Xuân nói tiếp.
Giọng nói khó nhọc, chàng trai Tuấn Thành chia sẻ với phóng viên, 3 năm hôn mê, người ngoài thấy cậu nằm bất động nhưng cậu vẫn cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Chàng trai Nguyễn Tuấn Thành. Ảnh: Vietnamnet. |
"Nhiều lần em muốn gọi mẹ nhưng cảm giác bị giam hãm ở trong trí não, không thể thốt thành lời. Em cảm nhận mẹ luôn ở bên mình. Giờ em chỉ muốn khỏe thật nhanh, học thêm gì đó và kiếm được công việc, giúp đỡ, phụng dưỡng bố mẹ", Thành tâm sự.
Sở thích của chàng trai trẻ là xe phân khối lớn, học tiếng Anh và máy tính. Một năm nay, nhờ mạng xã hội, Tuấn Thành đã có thêm nhiều bạn hơn.
Tuấn Thành chia sẻ: "5 năm qua em luôn cố gắng học đi lại, giao tiếp như người bình thường nhưng căn bệnh đó làm ảnh hưởng vùng não và em cử động chân tay vẫn bị run, giọng nói chưa liền mạch".
Căn bệnh làm ảnh hưởng vùng não nhưng suy nghĩ của Thành hoàn toàn như mọi người bình thường. Thậm chí Thành còn tự tin rằng cậu vẫn nói và viết được tiếng Anh, vẫn sử dụng mạng xã hội, điện thoại và máy tính.
Theo lời bà Xuân, hai vợ chồng bà chỉ sinh được một mình Thành. Mong muốn của người mẹ này là đăng ký cho con một lớp về công nghệ thông tin. Đến lớp con vừa học thêm nghề, vừa có cơ hội giao lưu với mọi người xung quanh.
Cũng như bao người mẹ khác, bà Xuân hy vọng, ngày nào đó, sức khỏe khôi phục hoàn toàn, Thành gặp được cô gái phù hợp, nên duyên vợ chồng và sống thật hạnh phúc.
Chia sẻ câu chuyện của mình, Tuấn Thành muốn tri ân đến mẹ lòng biết ơn sâu sắc. Nhờ có mẹ kiên trì và kiên quyết không rút ống thở nên em mới sống được đến ngày hôm nay.
Mẹ Tuấn Thành hy vọng cậu sẽ có cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc sau này. |
"Hiện tại em nghĩ mình cần phải cống hiến cho xã hội... Em còn có mẹ cần phải phụng dưỡng. Em viết những dòng này xin 1 ai đó có thể giúp em tìm 1 công việc phù hợp, quan trọng hơn cả em cần người giúp em định hướng tương lai. Em còn trẻ và còn rất nhiều tham vọng", Tuấn Thành chia sẻ.
Minh Khôi (T/h)