Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Say rượu, cha hãm hiếp con gái gần chết trong đêm

(DS&PL) -

Làm xong chuyện đồi bại, người bố vội lấy viên thuốc hạ sốt cho con uống, hy vọng sẽ giảm đau. Nhưng cả đêm ấy cô bé quằn quại rên rỉ.

Làm xong chuyện đồi bại, người bố vội lấy viên thuốc hạ sốt cho con uống, hy vọng sẽ giảm đau. Nhưng cả đêm ấy cô bé quằn quại rên rỉ. Sáng hôm sau, thấy con gái bất tỉnh trên chiếc chiếu đẫm máu, người bố vội bế xốc con lên, vùng chạy qua ngọn đồi ra đường chính bắt nhờ xe đến trạm xá.

Phương Văn Tuân (SN1980, ngụ xã Ea Pô, huyện Cư Jut, tỉnh Đắk Nông) “ba bảy hai mốt” ngày lại cho vợ con ăn no đòn. Người vợ là Hoàng Thị Hợi (SN 1983) vì hết chịu nổi mà phải bỏ đi. Nhưng chưa đầy một tuần thì chị bàng hoàng trở về khi nghe tin con gái 8 tuổi bị chính bố ruột “hại đời” trong cơn say.

Ngôi nhà lẻ loi nơi ngọn đồi heo hút của gia đình Tuân.

“Ma men” dẫn lối bố hại con

Anh Nguyên Văn Tuyền - Công an viên cụm Ba Tầng là một trong những người phối hợp với Công an xã và huyện dựng lại hiện trường vụ việc. “Theo chúng tôi suy luận thì hiện trường phải là trong nhà. Khi mở cửa nhà Tuân, phát hiện chiếc chiếu dưới sàn nhà đẫm máu. Tuy nhiên, Tuân lại khai đã thực hiện hành vi đồi bại ở khe suối cách nhà 500m. Tại khe suối, chúng tôi phát hiện có hai chiếc can nhựa bị bẹp gí, xung quanh đất đá bị bới tung có dấu vết của sự giãy giụa. Đồng thời trên những viên đá có loang lổ những vết máu” - anh Tuyên nói.

Khi sự việc bị phát hiện, Tuân đã nhận tội sau một hồi quanh co chối cãi. Theo đó, 15h30 ngày 26/4, sau khi nhậu say sưa, Tuân trở về nhà. Ngôi nhà chẳng khác nào một túp lều tạm bợ nằm giữa mênh mông rừng trống đồi trọc.

Lúc này trong nhà chỉ có bốn bố con, bé Phương Thị Thảo (8 tuổi), còn hai đứa em trai, đứa 6 tuổi, đứa 7 tuổi. Thấy mấy đứa con chơi đùa vô tư, Tuân cất tiếng lè nhè sai bé Thảo đi lùa vịt về chuồng. Mấy đứa nhỏ đều sợ mỗi lúc bố say nên đứa tản đi xa, đứa thì răm rắp nghe lời.

Đứng ngẩn ngơ một lúc trước cửa nhà, người bố ngật ngưỡng dò ra khe suối nơi con gái đang lùa vịt, chạy tới ôm choàng lấy con và thực hiện hành vi đồi bại, mặc cho con gái giãy giụa van xin.

Đứa bé đau đớn, thấy dưới chân mình chảy máu chỉ biết khóc lóc không ngừng. Tuân thản nhiên mặc quần rồi vào lại nhà, không quên giục con gái nhanh vào nấu cơm.

Dùng xong bữa cơm tối, Tuân bắt đầu tái mặt khi con gái luôn miệng kêu đau và không ngừng rơi nước mắt, ngồi chỗ nào là máu chảy ra ướt đẫm ở đó. Người bố đồi bại vội lấy “đại” viên thuốc hạ sốt cho con uống, hy vọng sẽ giảm đau, rồi giục con đi ngủ. Nhưng cả đêm ấy cô bé quằn quại rên rỉ. Tuân hoảng sợ nhưng nhìn ra ngoài trời tối om, lại không có xe chở con đi cấp cứu nên cứ nằm im.

Hiện trường vụ án.

Sáng hôm sau, bé Thảo đã bất tỉnh trên chiếc chiếu đẫm máu, Tuân vội bế xốc con lên, vùng chạy qua ngọn đồi ra đường chính bắt nhờ xe đến trạm xá. Tại đây, cán bộ y tế phát hiện bé có dấu hiệu bị xâm hại tình dục nên đã gặng hỏi.

Ban đầu cô bé sợ không dám nói nhưng rồi lại buột miệng cho biết người đó chính là bố. Cán bộ y tế ngay lập tức đã gọi báo công an. Sau một hồi chối cãi, Tuân đã nhận tội. Hiện vụ việc đang được Công an huyện Cư Jút tiếp tục làm rõ.

Được vợ “chiều” vẫn không thỏa

Trước sự việc “động trời”, chị Hợi lại là người biết thông tin muộn nhất. Tìm gặp chị tại Bệnh viện Đa khoa Đắk Lắk, thật khó khăn để chị mở lòng. Người phụ nữ không ngừng khóc khi nhớ lại quãng thời gian làm vợ Tuân. Vợ chồng lấy nhau được 9 năm, có với nhau 3 mặt con, nhưng quá nửa thời gian đó là “địa ngục trần gian” đối với chị.

“Trước kia anh ta cũng chịu khó làm nương rẫy. Tuy không được chăm chỉ bằng người nhưng còn biết giúp vợ. Cưới xong, chúng tôi ra ở riêng ngay, bao nhiêu vườn rẫy đều do hai vợ chồng khai hoang. Nhưng bốn năm lại đây anh ta lao vào rượu chè, bê tha chẳng chịu đụng vào cái cày, cái cuốc. Nếu rượu vào mà làm giúp vợ con thì còn đỡ, đằng này không chỉ phá mà còn luôn miệng chửi đánh vợ con” - người vợ ấm ức.

Chị Hợi càng kể càng phẫn nộ, cho rằng do mình nín nhịn mà đời chị khổ, con chị phải ra nông nỗi này. Ngày nào chồng cũng đi đến say khướt mới chịu về. Con cái đến tuổi đi học, một tay chị chăm sóc cơm nước, đưa đón, lại lo toàn bộ nương rẫy kiếm tiền trang trải.

Chồng đã không san sẻ gánh nặng lại còn rượu vào là lè nhè chửi mắng, đánh đập. Cũng một vài lần chị dứt áo ra đi nhưng được vài ngày lại “mò” về an phận. Tưởng chồng vắng vợ sẽ nhớ thương mà thay tính đổi nết, ai ngờ lại đổ đốn hơn.

Chán nản, tuyệt vọng, chị Hợi tự nhủ dù có bị chồng đánh chết cũng phải chịu. Nhưng sáu ngày trước khi chồng làm hại con, chị Hợi đã tức giận bỏ nhà đi sau khi bị chồng trói xích ở cột nhà và đánh trước mặt các con.

“Vì lo các con sẽ thất học nên tôi quyết định bỏ đi làm thuê. Vậy mà không ngờ khi gọi nhờ điện thoại hỏi thăm qua người thân về tình hình các con, tôi đã không thể tin vào tai mình nữa...” - chị Hợi bật khóc.

Ngay khi nhận được tin, chị đã tức tốc chạy đến bệnh viện khóc ròng khi chăm con gái. Người vợ chia sẻ luôn cố gắng “chiều” chồng mỗi khi anh ta muốn, những mong chồng thay đổi, chăm chỉ vun đắp cuộc sống. Không ngờ chồng “chứng nào tật nấy”, chẳng những không đổi thay mà còn đồi bại hơn, làm hại cả con gái, khiến chị vô cùng căm hận.

Chồng bị bắt, vợ uất hận, con gái nằm viện, con trai bơ vơ

Về cháu Thảo, người mẹ cho biết cô bé rất siêng năng việc nhà. Thấy mẹ làm vất vả mà vẫn bị bố đánh nên Thảo rất ngoan và giúp mẹ nhiều việc hơn. Tuy nhiên, chị vẫn không thể hiểu tại sao mỗi lần chồng đánh chị lại đánh luôn con gái. “Con bé đã tỉnh lại nhưng vẫn không hết sợ hãi về bố nó.

Tôi không biết có nên đưa các con trở về ngôi nhà đó không nữa, nhưng cũng chẳng biết ở đâu ngoài chỗ đó. Từ hôm vào viện chăm con gái, hai đứa con trai nhỏ nhờ bác ruột chăm sóc, tôi đã gặp mặt chúng được đâu. Tôi biết làm sao để lo cho các con đây” - người mẹ lo lắng.

Anh Tuyền kể lại sự việc.

Theo anh Tuyền - công an viên, gia đình Tuân về làm rẫy ở đây đã được gần chục năm. Nhưng do địa bàn cụm vô cùng rộng, ngôi nhà của vợ chồng Tuân lại nằm sâu trong rẫy nên việc quản lý khó khăn.

Anh Tuyền cho biết, ngày phải theo công an huyện vào dựng hiện trường chính là lần đầu tiên anh biết đến nhà Tuân. Ngôi nhà nằm lẻ loi giữa mênh mông những đồi là đồi. Để đi vào đó phải qua những con đường mòn lởm chởm đá, phải vượt qua nhiều con dốc lên xuống, đó cũng là lí do sự việc sẽ khó ai phát hiện nếu Tuân không đưa con đến trạm xá.

Người dân cho biết, anh này thường xuyên say xỉn, nhiều lần gây rối trật tự công cộng. Nhiều khi trên đường về nhà cũng vô cớ xông vào nhà người khác chửi bới, chửi đã miệng lại ngật ngưỡng để con “ma men” dẫn về nhà.

Trao đổi với ông Lê Văn Síu, Phó Công an xã Ea Pô, được biết Tuân là một kẻ hay rượu chè và thường xuyên đánh đập vợ con, đã có lần bị triệu tập lên công an xã về việc gây rối trật tự địa phương.

“Việc làm của Tuân với con gái mình là trường hợp đầu tiên xảy ra trên địa bàn. Ai cũng bàng hoàng và bức xúc về đạo đức của người bố này, càng nghĩ lại càng thương cho mấy mẹ con chị Hợi. Ngày chúng tôi đến làm hiện trường chỉ có hai đứa con trai nhỏ hồn nhiên chơi ở sân không hề biết chuyện gì, còn mẹ chúng thì đã bỏ nhà đi không ai liên lạc được. Khó khăn cho chúng tôi là tìm người nhà để bàn giao hai đứa trẻ. May sao có người bác chúng biết tin đến đón hai đứa về chăm sóc trong thời gian tìm chị Hợi” - ông Síu cho biết./.

Theo Báo Pháp luật 

Tin nổi bật