Tôi sinh ra là đứa con duy nhất trong gia đình. Tuy không phải nhà giàu có nhưng do yếu ớt từ nhỏ nên tôi được bố mẹ hết sức cưng chiều. Lớn lên trong sự yêu thương của người thân, bạn bè, đến năm học lớp 12 thì tôi gặp anh. Anh hiền lành, chịu khó và cũng rất mực yêu chiều không chỉ tôi, mà còn chiều cả bạn bè tôi nữa, nên tôi đã nhận lời yêu, rồi lấy anh 6 năm sau đó.
Thế nhưng, phải khi về chung sống với nhau rồi, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, hình như tình cảm tôi dành cho anh không phải tình yêu mà chỉ là sự thỏa mãn của một đứa con gái được người ta nâng niu, phục vụ.
Cũng bởi không hẳn yêu, nên tôi không chấp nhận được những điểm xấu của anh trong cuộc sống hàng ngày, không chịu đựng được sự dò xét, cay nghiệt của mẹ anh mỗi khi vợ chồng có mâu thuẫn.
Bất đồng ngày càng nhiều và lên đến đỉnh điểm, một ngày anh không có ở nhà, tôi lặng lẽ để lại lá đơn ly hôn và đưa con đi. Bắt đầu cuộc sống độc thân ở tuổi 30 với hy vọng được thanh thản nhưng không ngờ, tôi lại đẩy chính mình vào một địa ngục mới.
Những ngày đầu tự lập, mặc dù khó khăn về tiền bạc, nhưng được nhiều bạn bè giúp đỡ nên mẹ con tôi có cuộc sống không đến nỗi khổ cực. Nhà tôi ngày nào cũng có bạn đến chơi, cả nam cả nữ, cả bạn học hay đồng nghiệp. Tôi thấy mừng vì con tôi sẽ không thiếu thốn tình cảm của người cha khi mấy thằng bạn thân rất quan tâm và chiều chuộng nó.
Nhưng đến một hôm, người bạn thân nhất tìm đến nhà với mùi rượu nồng nặc, lấy cớ thăm con mà lại cứ nói những lời yêu thương tôi, thậm chí có hành động quá trớn. Khi bị cự tuyệt, người đó lao thẳng vào phòng ngủ và nằm trên giường không chịu về. Tôi phát hoảng, phải gọi vài người hàng xóm mới lôi được cậu ta ra khỏi nhà. Và từ đó, tình bạn cũng chấm dứt.
Tôi bắt đầu hạn chế nhận sự quan tâm của người khác giới, dù chỉ là lời hỏi thăm, có khi còn giấu biệt chuyện mình đã ly thân.
Thế nhưng trong một xã hội với những mối quan hệ phức tạp đan xen, chuyện tôi sống 1 mình với con rồi ai cũng biết. Họ hỏi thăm tôi nhiều hơn, kỹ hơn và đề nghị làm chỗ dựa cho tôi về vật chất lẫn tinh thần cũng ngày càng thẳng thắn hơn.
Một buổi chiều tháng 5, vị Chủ tịch HĐQT một công ty xây dựng tuổi đã ngoài 70 - quen biết tôi qua vài lần đến làm việc – đột ngột hẹn gặp với lý do công việc. Thế nhưng, khi gặp mặt, ông nói thẳng: “Một mình nuôi con vất vả lắm em ạ. Lương tháng em đi làm được bao nhiêu, thời gian đâu mà chăm con? Lần đầu gặp anh đã thấy em dáng vất vả và thương em rồi. Anh có cái nhà để không, mẹ con em đến ở đi, anh lo cho 2 mẹ con cuộc sống đầy đủ, thỉnh thoảng anh đến ăn cơm, mình chia sẻ cuộc sống với nhau cho đỡ buồn”.
Tôi nghe mà nước mắt chỉ chực tuôn trào, bắt đầu cảm nhận cuộc sống này có đôi chút phũ phàng. Chẳng lẽ một người phụ nữ độc thân thì không thể sống tự lập bằng sức lao động của mình? Phải chăng ông đang đề nghị tôi – một người đáng tuổi cháu ông phải bán thân vì tiền bạc? Tôi lập tức từ chối và ra về nhưng ông vẫn không bỏ ý định, dặn tôi bất cứ khi nào khó khăn đều có thể đến tìm. Tôi hoang mang, liệu trên đường đời đầy chông gai này, có khi nào quá khó khăn tôi phải tìm đến ông và phải gần gũi với một người thậm chí còn hơn tuổi ông mình?
Những mối quan hệ của tôi vì những chuyện tương tự cũng thu hẹp dần. Nhiều người đàn ông trước kia vốn quý mến tôi như em gái, hay có thích cũng không dám nói ra, thì nay cũng liên tục thể hiện tình cảm. Một vài đối tác làm ăn khi biết rõ hoàn cảnh tôi thì đưa công việc, tiền bạc ra để gạ tình.
Tôi dần chai lỳ và thầm mỉa mai trong lòng, với mỗi loại người, họ gạ gẫm tôi và hứa trả bằng nhiều cái giá khác nhau, từ cái nhà, cái xe, đến một hai chục triệu, thậm chí chỉ giúp tôi chuyện cỏn con chả mất một xu nhưng cũng kèm theo lời tán tỉnh. Tôi khinh bỉ và sẵn sàng từ bỏ, kể cả việc làm ăn.
Thế nhưng, chừng đó đâu phải đã đủ khi cuộc sống của tôi ở nơi nào cũng bị đàn ông quấy rối. Người đàn ông mới chuyển đến đối diện nhà tôi thì ngày nào cũng vậy, chỉ cởi trần, mặc độc chiếc quần sooc đứng bên nhà nhìn thẳng sang nhà tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngay cả ở công ty, sếp cũng dần để ý đến tôi hơn, tạo nhiều cơ hội hơn để chỉ có tôi với sếp, những lời nói bóng gió của sếp thật sự khiến tôi lo ngại. Tôi cần công việc này, cần có thu nhập để nuôi con, tôi muốn sếp sẽ chỉ quý tôi như đồng nghiệp thôi để tôi được gắn bó với công việc lâu dài, nhưng làm sao để có thể giữ cho mọi chuyện đừng đi xa hơn?
Độc thân, tôi cứ ngỡ cuộc sống sẽ thanh thản hơn, nhưng đâu ngờ lại lâm vào khủng hoảng bởi vô số những lời “gạ gẫm” của đàn ông, ý nhị đã đành, thô thiển thì quả thực quá sức chịu đựng. Và tôi, cũng mới chỉ ly thân, về mặt pháp luật thì tôi vẫn đang có chồng, sao họ có thể bất chấp như vậy?
Phải chăng đàn ông nghĩ rằng, phụ nữ độc thân thì sẽ dễ dàng bị hạ gục? Họ nghĩ đàn bà độc thân sẽ khó khăn, cô đơn hay dễ dãi? Dù cố gắng tỏ ra cứng rắn nhưng tôi thấy quá sợ đàn ông và ngột ngạt với cuộc sống này? Không muốn quay lại với chồng nhưng sống thế này tôi cảm thấy như sắp phát điên. Tôi phải làm thế nào đây?
Hoahuongduong84@...