VOV thông tin, PGS.TS, nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường đã trút hơi thở cuối cùng vào sáng 6/5 tại Bệnh viện Đại học Y Dược, Đại học Quốc gia Hà Nội, sau thời gian chống chọi với bệnh ung thư dạ dày. Ông hưởng thọ 84 tuổi.
Nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường sinh năm 1941, là người con thứ tư trong một gia đình khoa bảng danh tiếng, con trai của cố Giáo sư – Nhà giáo Nhân dân Nguyễn Lân. Các anh chị em của ông đều là những gương mặt tiêu biểu trong nhiều lĩnh vực: GS.VS. Nguyễn Lân Dũng (sinh học), GS. Nguyễn Lân Hùng (nông nghiệp), nhạc sĩ Nguyễn Lân Tuất (âm nhạc, hoạt động tại Nga)... Gia đình ông là biểu tượng của tinh thần học thuật, tri thức và cống hiến không ngừng.
Trong lĩnh vực khoa học, PGS.TS Nguyễn Lân Cường được xem là người đặt nền móng cho ngành cổ nhân học hiện đại ở Việt Nam. Ông dành trọn cuộc đời để nghiên cứu về nguồn gốc loài người trên đất Việt, là chủ nhiệm hàng loạt đề tài cấp quốc gia về nghiên cứu, phục chế và tu bổ di cốt người cổ. Ông đặc biệt nổi tiếng với công trình phục dựng bốn nhục thân thiền sư tại các chùa Đậu (Hà Nội), Tiêu Sơn và Phật Tích (Bắc Ninh)... Ông từng giữ cương vị Tổng Thư ký Hội Khảo cổ học Việt Nam.
PGS.TS, nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường. Ảnh: Vietnamnet
Ở lĩnh vực âm nhạc, PGS.TS, nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường sở hữu gần 100 tác phẩm như Vị tướng của lòng dân, Về đi em, Bài ca về những người lính đảo, Con búp bê của em, Đèn đỏ thì dừng đèn xanh mới đi, Con thích làm nghề gì?, Chúng em mừng Điện Biên 60 mùa hoa...
Ông từng thổ lộ rằng sau những chuyến đi xa đầy bụi bặm khảo cổ, được trở lại Hà Nội, khoác áo đuôi tôm, cầm chiếc đũa chỉ huy trên sân khấu hợp xướng, là khoảnh khắc ông được là chính mình.
Không dừng lại ở khoa học và âm nhạc, PGS.TS Nguyễn Lân Cường còn tài năng khác ít người biết đến là hội họa. Ông bắt đầu vẽ tranh sơn dầu từ năm 1962. Tài năng này còn được ông ứng dụng vào chính lĩnh vực chuyên môn của mình, minh chứng là cuốn sách "Bộ xương nói với bạn điều gì?" với 320 hình minh họa bộ xương người do chính tay ông vẽ, theo VTC News.
Sự ra đi của PGS.TS, nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường là mất mát lớn cho cả ngành cổ nhân học và nền âm nhạc Việt Nam. Ông không chỉ là một chuyên gia uyên bác, một nhạc sĩ tài danh mà còn là một nhân cách đáng kính, một tấm gương về tình yêu khoa học, nghệ thuật và sự cống hiến không ngừng nghỉ.