(ĐSPL) - Không biết đọc, không biết viết, nhưng nữ quái Phạm Thu Vân rất lọc lõi trong chuyện buôn ma túy, thậm chí nhiều lần chị ta còn nhét cả “hàng trắng” vào “chỗ kín” để đối phó với cơ quan chức năng.
Khám nhà Vân, Công an quận Ba Đình (Hà Nội) thu được cả bộ coóng mà chị ta dùng để “đập đá”. Tiếp xúc với Vân mới thấy, cuộc đời của người đàn bà này có quá nhiều biến cố, bố mẹ mất từ khi còn nhỏ, không ai thân thích, Vân lang thang nay đây mai đó, hai lần lấy chồng thì cả hai lần đều góa bụa, để lại cho Vân một nách 4 đứa con gái nhỏ...
Sóng gió đầu đời
PV báo Đời sống và Pháp luật gặp nữ quái Phạm Thu Vân (SN 1974, ở phường Nguyễn Trung Trực, quận Ba Đình, Hà Nội) khi chị ta vừa bị Công an quận Ba Đình bắt về hành vi mua bán trái phép chất ma túy.
Ngồi đối diện với chúng tôi tại cơ quan điều tra, Vân tỏ ra rất buồn bã. Chị ta bảo, đang lo lắng cho mấy đứa con gái nhỏ ở nhà, không biết chúng ăn uống, học hành ra sao, có được các bác quan tâm không. Nhìn bề ngoài, trông Vân khá quê mùa, gương mặt “nhàu nhĩ” so với cái tuổi 40. ở Vân toát lên một cái gì đó vừa “hoang dại”, lại vừa bươn chải, lam lũ...
Vì đã nghe qua cán bộ điều tra nói về nhân thân khá “đặc biệt” của Vân nên chúng tôi cũng muốn tìm hiểu xem thực sự cuộc đời chị ta sóng gió đến cỡ nào. Ngập ngừng một lúc, rồi Vân cũng bắt đầu trải lòng với chúng tôi.
Vân kể, chị ta người gốc Nam Định. Bố Vân mất từ khi Vân chưa ra đời. Do gia đình quá khó khăn nên Vân học chưa hết lớp 1, sau đó, mẹ con Vân cùng với bà ngoại và một người bác dắt díu nhau vào vùng kinh tế mới ở Lâm Đồng khai hoang, lập nghiệp. Vùng đất mới không đủ sức níu chân mẹ Vân ở lại lâu, bà quyết định cùng Vân quay ra Hà Nội kiếm kế sinh nhai. Tại đây, hai mẹ con thuê phòng trọ tềnh toàng ở tạm bợ. Hàng ngày, mẹ Vân đi chợ buôn hoa quả, tiền kiếm được cũng chỉ vừa đủ ăn. Từ ngày ra Hà Nội, mẹ con Vân cũng chẳng có điều kiện liên lạc với bà ngoại và bác ở trong Lâm Đồng nên không biết tình hình của họ ra sao.
Năm Vân 12 tuổi thì mẹ bị bạo bệnh rồi qua đời. Không có họ hàng thân thích, Vân còn quá nhỏ nên chỉ biết ngồi bên mẹ và khóc. Sau đó, chính quyền địa phương và những người hàng xóm thuê trọ gần đấy đã tổ chức chôn cất mẹ Vân.
Vân bảo cho đến giờ, Vân không thể nhớ nổi mộ mẹ mình ở đâu. Sau khi mẹ qua đời, chẳng biết bấu víu vào đâu, Vân lang thang đầu đường cuối hẻm. Mấy người phụ nữ lớn tuổi thuê trọ gần đấy đã thương tình cho Vân ngủ cùng. Hàng ngày, Vân ra chợ, nhặt hoặc mua lại những hoa quả ôi héo rồi đem bán được đồng nào hay đồng đấy. Có hôm nhiều người thương tình cho Vân ít đồ bán ế về ăn. Vân lớn lên như một “con ngựa hoang”, sống lang thang nay đây mai đó.
Năm 20 tuổi, Vân gặp một người đàn ông lái xe ôm, hơn Vân khoảng 4-5 tuổi. Hai người quen nhau rất đơn giản, trong một lần uống nước ở vỉa hè, thấy có thiện cảm vậy là đến với nhau. Khi Vân mang bầu được khoảng hai tháng thì gia đình nhà chồng đón Vân về ở cùng tại Ngã Tư Sở (Hà Nội).
Nhớ lại quá khứ, Vân giãi bày: “Vì lúc đó em còn trẻ, chưa va vấp nhiều, cũng chẳng có ai dạy bảo nên không biết đối nhân xử thế trong gia đình nhà chồng như thế nào, vì vậy, cuộc sống thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Làm dâu được khoảng một tháng, Vân đã cảm thấy quá ngột ngạt, không thể chịu đựng thêm cảnh “va chạm” hàng ngày với những người thân của chồng, hơn nữa chồng Vân lại nghiện ma túy nên chị ta quyết định bỏ đi. Một mình bụng mang dạ chửa, Vân thuê trọ ở Phúc Tân, quay lại nghề buôn hoa quả thải loại để kiếm sống qua ngày.
|
Phạm Thu Vân tại cơ quan điều tra. |
Kiếp người cũng lắm... đoạn trường
Ngày Vân sinh con gái đầu lòng vào năm 1997, chỉ có mấy người phụ nữ thuê trọ gần đó đưa đi viện. Mỗi người dúi cho Vân vay mấy đồng để lấy tiền trả viện phí mổ đẻ. Ba năm trời, một mình Vân lọ mọ kiếm tiền nuôi con. Sau đó, chồng Vân đến đón đứa bé về nuôi, nói là để làm giấy khai sinh cho con và cho nó đi học nên Vân đồng ý. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, lúc đứa bé lên 4 tuổi, chồng chị ta lại mang con đem trả. Theo lời Vân, sau đó, anh này đã chết vì nghiện ma túy.
Người chồng thứ hai của Vân cũng làm nghề xe ôm, nhà ở gần đê Yên Phụ, Hà Nội. Lúc đầu, cả gia đình anh này không cho hai người lấy nhau vì anh ta là trai chưa vợ, còn Vân lại là gái đã có chồng, có con riêng. Thế nhưng, cả hai vẫn quyết tâm đến với nhau, thuê nhà trọ ở khu Phúc Tân chung sống. Tai đây, Vân vừa bươn chải buôn bán, vừa lang thang tại các bến xe, kiếm sống bằng nghề móc túi. Năm 2002, chị ta bị TAND quận Ba Đình xử 6 tháng tù về tội trộm cắp tài sản.
Khi đứa con chung đầu tiên của Vân và người chồng thứ hai được hơn 2 tuổi thì gia đình chồng đồng ý cho họ về ở cùng, chia cho một phòng rộng khoảng hơn 20m2 tại Yên Phụ. Vân rầu rĩ: “Thực ra, họ đồng ý cho vợ chồng em và mấy đứa con về ở là coi như chuyện đã rồi, còn thực tế không ai vui vẻ gì”.
Vân và người chồng thứ hai có với nhau ba mặt con gái. Tuy nhiên, khi đứa con gái út mới được hơn 2 tuổi thì chồng Vân qua đời vì tai nạn. Vân kể: “Lần đó chồng em đi xe ôm bị cảm, ngã ra đường rồi chết. ở nhà, mọi người đổ đi tìm mà chẳng thấy anh ấy đâu. Ba ngày sau, công an đến thông báo, em mới biết chồng đã chết”.
Chồng chết, một nách nuôi 4 đứa con nhỏ, hàng ngày, Vân ra đầu ngõ, mở một quán bán nước vỉa hè để kiếm tiền nuôi 5 miệng ăn. Vân kể: “Đứa con gái lớn của em với người chồng đầu, em nuôi nó đến hết năm lớp 7 thì nó hay bỏ nhà đi, khi thì về nhà nội, khi thì đi lang thang với bạn bè. Em nói mãi nó không nghe và cuối cùng, nó bỏ nhà đi biệt tăm. Mãi đến hôm vừa rồi, thấy các anh công an ở đây bảo, nó bị Công an quận Long Biên bắt về tội trộm cắp tài sản, người ta đến nhà xác minh thì mới biết mẹ nó tức là em cũng vừa bị công an quận Ba Đình bắt về tội buôn bán ma túy. Đời em thật quá nhiều biến cố!”.
Những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má chai sạn của người đàn bà tội lỗi. Vân nghẹn ngào: “Nhiều lúc nghĩ sao số mình quá khổ, em chỉ sợ con em sẽ “giẫm phải” cuộc đời của mẹ. Nhiều thứ trong cuộc sống khiến em cảm thấy chán chường, bế tắc. Những lúc ngồi bán hàng, thấy khách nói chuyện nọ chuyện kia, rồi thì thào rằng, chơi ma túy đá phê lắm. Em cũng tò mò, muốn thử xem nó có giúp mình quên đi nhiều điều trong cuộc sống hay không, vậy là em tìm đến Phương Mai mua ma túy về dùng. Lúc đầu thì ít, sau thành nghiện, có ngày em dùng hết khoảng 200 nghìn đồng. Những lúc con đi học hoặc đêm khuya, khi chúng nó ngủ say ở dưới tầng 1 thì em chui lên gác xép, chốt then cửa lại, lấy ma túy “đá” ra hít, rồi mở nhạc ở điện thoại nghe, cảm giác lâng lâng khó tả lắm... Có lúc, em cứ ngẫm mình chẳng biết chữ, khi con hỏi chữ gì mà không đọc nổi cũng thấy buồn lắm. Từ trước đến giờ có bao giờ em đi họp phụ huynh cho con đâu, toàn nhờ người khác đi thay, vì sợ mình không biết chữ, cô giáo hỏi gì không trả lời được thì nhục lắm chị ạ. Ngày trước, mẹ chỉ dạy em vẽ nguệch ngoạc mấy nét tên Vân thôi, sau này cứ buôn bán mãi thì biết tính tiền lúc đúng lúc sai, còn chữ thì mù tịt”.