Yêu nhau chưa lâu mà anh đã mang sex toy tặng cho tô?. Đó là thứ mà lâu nay tô? vẫn cho là bệnh hoạn.
Bị phụ bạc sau một cuộc tình mà tô? đã gắn bó tớ? bốn năm, tô? cảm g?ác như trá? t?m mình vỡ vụn, tan nát và không thể dung nạp thêm bất cứ a? nữa. Một ngày đẹp trờ? tô? gặp anh, và lúc đó tô? b?ết rằng trá? t?m mình đã đập trở lạ?, anh làm tô? xao xuyến sau những mất mát tưởng chừng không thể vượt qua.
Anh, một anh chàng hào hoa, thông m?nh và khéo léo, cũng g?ống như tô? anh đã trả? qua một cuộc tình tan vỡ sau nh?ều sóng g?ó. Chúng tô? đồng cảm vớ? nhau hơn vì cùng phả? chịu chung những vết thương do tình yêu đổ vỡ gây ra và có lẽ vì thế mà chúng tô? hợp nhau, h?ểu nhau một cách kỳ lạ. Nó? chuyện vớ? nhau thú vị, tô? thích cá? cách anh gọ? tô? trìu mến là "cô bé", tô? ngưỡng mộ sự h?ểu b?ết của anh về cuộc sống và cách nó? chuyện đầy hóm hỉnh của anh.
Thờ? g?an cứ thế trô? đ?, chúng tô? yêu nhau lúc nào không b?ết. Mỗ? buổ? tố? không được trò chuyện cùng anh là cả ha? đứa đều cảm thấy khó chịu như th?ếu đ? cá? gì đó thật quan trọng trong cuộc sống. Nhưng có lẽ do những tổn thương từ chuyện tình tan vỡ của cả ha? ngườ? mà sau đó một thờ? g?an khá dà?, hình như là gần một năm sau đó anh mớ? nó? lờ? yêu vớ? tô?.
Lúc được anh tỏ tình, t?m tô? như vỡ òa trong hạnh phúc, bở? lẽ bên anh không th?ếu những cô gá? xuất sắc, g?ỏ? g?ang theo đuổ?. Trong cảm g?ác ngập tràn sung sướng của tình yêu đó chúng tô? đã trao cho nhau tất cả. Cảm g?ác được nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh làm tô? cảm thấy an toàn, dễ chịu. Anh thông m?nh hóm hỉnh và làm cho tô? cườ? cả ngày.
Nhưng hạnh phúc không thể ch?ều theo ý muốn con ngườ?. Yêu nhau khoảng chừng được ba tháng là tớ? ngày s?nh nhật tô?. Anh mua quà tặng tô? là một ch?ếc dương vật g?ả. Tô? g?ật mình, bàng hoàng và có cảm g?ác như đang từ trên th?ên đường rơ? xuống địa ngục. Những suy nghĩ tốt đẹp của tô? về anh dần bị lu mờ theo cá? dương vật g?ả ấy. Phân vân, nghĩ ngợ?, hoang mang tô? không thể h?ểu được dụng ý của anh là gì, và l?ệu anh có tốt đẹp như những gì tô? đã nghĩ về anh không? Tô? hoà? ngh? lý do mà ngườ? yêu trước bỏ anh ra đ? một cách phũ phàng như thế.
Không thể cứ lo sợ trong hoà? ngh? như thế được, tô? quyết định thẳng thắn hỏ? anh về món quà anh tặng tô? đó. Anh bình tĩnh đến ngạc nh?ên và trả lờ? cũng vô cùng bình thản: "Sao cô bé của anh lạ? trẻ con như vây? Ngườ? yêu anh thì anh mớ? tặng mấy thứ đồ chơ? đó chứ, em không b?ết nó g?úp mình vu? vẻ hơn mỗ? kh? bên nhau thế nào đâu. Lần sau anh sẽ dạy em cách sử dụng, em sẽ thấy rất tuyệt nhất là những lúc không có anh bên cạnh. Bây g?ờ thế g?ớ? ngườ? ta đều dùng mà em?."
Anh nó? một cách sành sỏ?, trơn tru và không hề bộc lộ chút xấu hổ nào cả. Có thể anh nó? đúng, bây g?ờ nh?ều ngườ? dùng đồ chơ? tình dục. Nhưng vốn dĩ tô? là một cô gá? sống và nghĩ theo cách truyền thống chứ không h?ện đạ? như anh. Tô? cho dùng mấy thứ đó là b?ến thá?, là không bình thường. Nhưng ngườ? yêu tô? lạ? có cách nghĩ hoàn toàn khác. Anh quá thoáng, quá mớ? mẻ trong nếp nghĩ là sử dụng đồ chơ? tình dục.
Tô? hoang mang quá, càng ngày tô? càng thấy sợ suy nghĩ đó của anh. Nhưng tô? vẫn yêu anh rất nh?ều. Cá? quan trọng hơn là tô? đã từng đổ vỡ sau một mố? tình, nếu lần này tô? ch?a tay anh tô? sợ mình không còn đủ can đảm để mà yêu thêm một lần sâu đậm nữa.
Từ ngày nhận được món quà của anh đến bây g?ờ tô? đã suy nghĩ rất nh?ều và cũng tìm cách bóng g?ó dò hỏ? mọ? ngườ? xung quanh tô?. Phần nh?ều là những ngườ? có cùng suy nghĩ như tô?, cho rằng đồ chơ? tình dục là một sự b?ến thá? một đ?ều gì đó đáng ghê tởm.
Tô? phả? làm thế nào kh? vẫn yêu anh rất nh?ều, nhưng cũng rất ghê tởm sở thích dùng đồ chơ? tình dục bệnh hoạn của anh. Tô? không muốn mất anh, nhưng cũng không muốn phả? theo sở thích đáng ghê tởm ấy. Tô? phả? làm như thế nào lúc này, các bạn hãy cho tô? một lờ? khuyên.
Theo Dân V?ệt